Chương 15: Home

“Vậy anh có đồng ý không?” Cố Cẩm Miên hỏi.

Nói xong, đầu cậu cũng dần tỉnh táo lại trước nụ cười như có như không của Ân Mạc Thù.

Đến cùng là cậu đang nói cái gì!

Cây búa luân lý đập vào đầu Cố Cẩm Miên, đánh thức cậu khỏi những lời quỷ ám của anh hai: “Ý em không phải thế, tình yêu của fan đối với thần tượng sao lại gọi là bao nuôi được!”

Đây là bé con nhà cậu đó!

“Em tuyệt đối không có ý nghĩ muốn bao nuôi anh!”

Bởi vì vội vàng giải thích nên giọng cậu hơi vang, nhân viên công tác xung quanh đánh hơi thấy mùi dưa lập tức sôi nổi nhìn qua đây.

Cố Lịch Phàm tỏ ra thất vọng: “Đừng vội phủ nhận thế.”

Ân Mạc Thù nói rất nhẹ nhàng: “Được, tôi không muốn bị bao nuôi, hơn nữa cũng không có kinh nghiệm.”

Cố Cẩm Miên thở phào nhẹ nhõm: “Hầy, em biết mà.”

Cố Lịch Phàm thở dài theo: “Hầy, tôi cũng biết như nó.”

Ân Mạc Thù: “…”

Ba người tiếp tục bữa ăn, tuy có người thở dài có người bối rối nhưng nhìn chung tâm trạng của cả ba đều không tệ.

Ăn xong, đạo diễn chụp thêm vài tấm nữa đến mười một rưỡi tối mới xong việc.

Buổi tối là thời gian nhàn rỗi nhất và cũng là lúc lượng người online đông nhất, vì vậy ba hotsearch kia chẳng những không giảm nhiệt mà còn hot hơn nhiều, ngày càng có nhiều người nhìn thấy nó.

Cố Lịch Phàm nhận được một tin nhắn thoại.

Vừa nhìn anh đã cau mày.

Là tin nhắn thoại từ Quý Nam.

Cả ba người anh của Cố Cẩm Miên đều không thích Quý Nam, trong đó Cố Lịch Phàm là người ghét gã nhất.

Hắn tin rằng việc Cố Cẩm Miên trở nên u ám và biếи ŧɦái trong mắt mọi người, thậm chí tâm lý cùng tính cách đều xuất hiện những vấn đề nghiêm trọng, tất cả bọn họ đều phải chịu trách nhiệm nhưng riêng Quý Nam có ít nhất một nửa trách nhiệm trong đó.

Nếu hai nhà không phải bạn bè mấy đời với nhau thì trên phương diện kinh doanh đã sớm đi đến tình trạng cậu chết tôi sống rồi.

Hắn nhíu mày nhìn tin nhắn một lát, sau khi đánh Quý Nam lần trước hai người vẫn chưa xóa số của nhau.

Có lẽ hắn quên nhưng mà cái thứ không ra gì như Quý Nam đột nhiên gửi tin nhắn thoại đến làm gì?

Đang nghĩ vậy lại có một tin nhắn thoại nữa gửi đến.

Cố Lịch Phàm tỏ ra khá khó chịu khi nhận được tin nhắn thoại trên WeChat, toàn bộ cấp dưới trong tập đoàn Cố thị không ai dám gửi tin nhắn thoại cho hắn cả.

「Phát tin nhắn」

Ngay sau đó, một giọng nói vang lên.

Quý Nam:「Chủ tịch Cố, tôi từng nhiều lần đàm phán với anh về chuyện làm tiếp ứng cho Hàng Uyển Đình ở cao ốc Cố thị trong ngày sinh nhật của em ấy, nhưng lần nào cũng bị từ chối. Chẳng phải anh nói cao ốc Cố thị không nhận tiếp ứng cho ngôi sao à?」

Để Quý Nam tiếp nhận hoàn toàn sự nhạo báng cùng khinh thường của mình, Cố Lịch Phàm đã gửi giọng nói mang đầy tính tiêu chuẩn kép của mình qua:「Xì, Hàng Uyển Đình là cái thá gì mà cũng dám mơ tưởng xuất hiện trên cao ốc Cố thị chúng tôi? Nằm mơ!」

Quý Nam: “Vậy nghệ sĩ quèn mà tôi chưa từng nghe qua này thì là cái thá gì!”

Cố Lịch Phàm nhìn thoáng qua Cố Cẩm Miên đang đứng cùng Ân Mạc Thù, khẽ mỉm cười.

Lần đầu tiên hắn đối mặt với Quý Nam mà không phải chịu ấm ức, giọng nói lộ rõ cảm xúc vui vẻ:「Vậy mời cậu nhớ cho kỹ, ngôi sao này tên là Ân Mạc Thù, con trai nhà họ Ân ở thành phố B, là người mà em trai tôi muốn bao nuôi.」

Quý Nam không hiểu sao cũng gửi một tin nhắn thoại tới, cười khẩy:「Bao nuôi? Cậu ta lại mới nghĩ ra trò để hành hạ người khác đấy à?」

Cố Lịch Phàm:「Nếu nó muốn hành hạ ngôi sao kia, cậu nghĩ tôi sẽ để cậu ta xuất hiện trên cao ốc Cố thị chắc?」

Quý Nam:「Chẳng lẽ đây là cách cậu ta mới nghĩ ra để thu hút sự chú ý của tôi?」

Cố Lịch Phàm:「Tôi khuyên cậu về lấy ảnh của Ân Mạc Thù ra mà soi.」

Quý Nam: “…”

「À, tôi quên nói với cậu, Miên Miên muốn bao nuôi Ân Mạc Thù nhưng lại bị Ân Mạc Thù từ chối, nhưng cậu biết Miên Miên cứng đầu thế nào rồi đấy, cho nên chắc chắn nó sẽ không bỏ cuộc đâu.」

Nói xong câu đó, Cố Lịch Phàm không đợi Quý Nam trả lời đã kéo thẳng số của gã vào danh sách đen.

Sự tức giận mà hắn đã phải chịu đựng Quý Nam trong nhiều năm qua cuối cùng cũng được xả ra, so với việc đánh gã lần trước thì còn thoải mái hơn nhiều.

Dù sao, lúc trước hắn đánh Quý Nam cũng không dồn hết sức, bởi khi đó hắn cũng hiểu Cố Cẩm Miên thích gã đến mức không thể cứu chữa nổi, cho nên nếu có lỡ đánh chết gã thật thì Cố Cẩm Miên cũng rất có thể không sống tiếp được.

Nhưng giờ thì khác, tận mắt thấy cảnh Cố Cẩm Miên ở cùng với Ân Mạc Thù hòa hợp đến vậy, hắn như thấy được một tia hy vọng.

Cố Cẩm Miên không thích Quý Nam nữa, đây là hy vọng lớn nhất của cả nhà bọn họ.

Chỉ cần không thích Quý Nam, đừng nói đến ngôi sao, ngay cả bảo vệ bọn họ cũng đồng ý.

Cố Lịch Phàm nghĩ nhất định phải tìm cách để họ tiếp xúc nhiều hơn mới được, tốt nhất có thể làm cho chuyện bao nuôi này thành sự thật.

Nhưng cách gì bây giờ nhỉ?

Chủ tịch Cố suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định để cho thư ký vạn năng của mình suy nghĩ thay.

Sau khi Cố Cẩm Miên chia tay Ân Mạc Thù, cậu quay lại thấy anh hai đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng kỳ lạ.

Cái nhìn kia làm cậu nhớ đến cảnh bà ngoại mỗi khi nhìn thấy người dì của mình – người hơn 35 tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn.

“…?”

Cố Cẩm Miên vỗ đầu: “Anh hai, về nhà không?”

“Về.”

Trong nhà đèn đuốc sáng choang, quản gia cùng đầu bếp đang đứng ở cửa nói chuyện, nơi đó còn có một người nữa mà Cố Cẩm Miên không quen, đang đứng cực kỳ cung kính.

Nhìn cảnh này, cậu đoán hẳn là một người khác trong nhà đã về.

Lúc này, người có khả năng cao nhất chính là anh cả.

“Nhị thiếu gia, tiểu thiếu gia, đại thiếu gia đã về.”

Quả nhiên là vậy.

Ngày đầu tiên Cố Cẩm Miên xuyên đến, người anh cả này đi tiệc xã giao đến tận khuya mới về, hôm sau lại đi khảo sát bên ngoài từ sáng sớm nên đến giờ vẫn chưa gặp.

Xét từ nguyên tác, anh cả là người duy nhất khiến Cố Cẩm Miên thấy hơi sợ.

Vừa nghĩ đã biết là người rất đáng gờm.

Mặt mày Cố Cẩm Miên giãn ra, trưng gương mặt bị liệt của mình đi theo anh hai vào phòng.

Biệt thự trung tâm của nhà họ Cố vô cùng đơn giản và thoáng mát, trang trí chủ đạo theo phong cách Trung Quốc. Một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế gỗ lê ở giữa phòng khách đang nghe báo cáo.

Hắn mặc một bộ âu phục phẳng phiu, áo sơ mi được cài đến cúc trên cùng sát với yết hầu, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, nhìn qua tầm 36 37 tuổi, khuôn mặt điềm tĩnh thư thái.

“Anh cả, anh về rồi.” Cố Lịch Phàm nói.

Cố Cẩm Miên cũng gọi theo: “Anh cả.”

Mặt liệt nên không cần cố ý giả bộ căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy người này, trong lòng Cố Cẩm Miên vẫn hơi lo lắng.

Nghe thấy tiếng gọi, Cố Tịch Quân ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên người Cố Cẩm Miên.

Thiếu niên mặc quần jean rộng thùng thình màu xanh nhạt, phối hợp cùng áo hoodie màu trắng ngà, trên đầu tóc rối tung đội một chiếc mũ lưỡi trai màu be còn hơi lệch, đôi mắt hạnh nhìn hắn vô cùng ngoan ngoãn, có cảm giác nghịch ngợm khác thường nhưng lại trẻ trung đầy sức sống.