Chương 45: Con nhóc này có vẻ không bình thường

Ánh mắt Thẩm Mặc lạnh vài phần.

“Sao có thể phán đoán ra?” Anh hỏi.

Quy tắc căn bản không đề cập đến việc này.

Bạch Ấu Vi nhàn nhạt cười cười, nhìn Thẩm Mặc, “Thật ra anh cũng phát hiện ra rồi nhỉ? Nhân viên giám sát lần này luôn cố ý lảng tránh quy tắc có liên quan đến ếch xanh.”

Thẩm Mặc không lên tiếng, xem như cam chịu.

“Thời gian chuẩn bị của người chơi là một phút đồng hồ, mỗi lần giám sát quan đều đếm ngược theo quy củ, thời gian tìm quả cầu vàng chỉ có hai mươi giây, phân đoạn quan trọng nhất như vậy, ngược lại nó không tính toán, không kỳ lạ à?”

Bạch Ấu Vi nói chuyện, khóe môi hồng hồng hơi cong lên, ý cười châm chọc.

“Không tính giờ, bởi vì căn bản không có thời gian ràng buộc, giám sát quan nhận định chúng ta sẽ bị ếch xanh ăn hết, cho nên đưa ra phạm vi thời gian hai mươi giây. Trên thực tế, căn cứ vào tốc độ nhanh chậm mỗi lần ếch xanh xuất hiện, thời gian tìm kiếm quả cầu vàng cũng sẽ phát sinh biến hóa theo đó —— cho nên, anh mới có thể bắt đầu nảy sinh ý tưởng gϊếŧ chết ếch xanh, bởi vì chỉ cần gϊếŧ chết ếch xanh, có vô hạn thời gian, sớm hay muộn chúng ta sẽ tìm được quả cầu vàng.”

Thẩm Mặc nhìn cô rất lâu. Những suy nghĩ trong đầu anh, vậy mà bị cô đoán ra bảy tám phần.

Vốn dĩ anh chỉ cảm thấy tâm tư cô nhạy bén, có chút thông minh nho nhỏ, nhưng bây giờ…… Anh cảm thấy, cô nhóc này có phần tà môn.

“Nói về Trương Hoa đi.” Thẩm Mặc hỏi cô, “Trương Hoa nghĩ như thế nào?”

Ý cười nơi khóe miệng Bạch Ấu Vi hơi thu lại, cô châm chước trong chốc lát.

“Trương Hoa…… Anh ta hẳn là phát hiện vào vòng thứ ba. Giả thiết trò chơi cần tính cân bằng, nếu ếch xanh có cảm giác đói, như vậy tương ứng, ếch xanh cũng sẽ có cảm giác no, nếu đút thêm mấy con sâu sẽ có hiệu quả như thế nào? Trương Hoa muốn thử xem.”

“Chỉ vì thử xem?” Thẩm Mặc cười lạnh một tiếng, “Tất cả đều là phỏng đoán, chẳng lẽ anh không nghĩ mình sẽ thất bại?”

Bạch Ấu Vi nghiêm túc nhìn anh: “Thật ra tôi cảm thấy…… Khả năng anh ta thành công rất lớn.”

Thẩm Mặc nhướng mày, không có biểu cảm gì, nhưng từ trong ánh mắt anh Bạch Ấu Vi nhìn ra sự không thoải mái.

“Vẫn là câu nói kia, trò chơi yêu cầu cân bằng.” Cô không nhanh không chậm nói, “Không phải mỗi người đều dũng mãnh, can đảm giống như anh, trò chơi phải cho những người khác con đường sống. Ví dụ như cuộc đua rùa thỏ lần trước, người đàn ông doanh nhân trung niên, ông ta chạy trốn không nhanh, đầu óc cũng không quá thông minh, nhưng mà ông ta không từ thủ đoạn, nếu không phải cuối cùng bị người vi phạm quy định đẩy ra khỏi vạch đích, ông ta cũng có thể thông quan trò chơi……”

Ánh mắt Thẩm Mặc hoàn toàn lạnh đi, “Không từ thủ đoạn… Cho nên, trò chơi muốn thuần phục chúng ta thành loại người này?”

Bạch Ấu Vi nhìn đôi mắt anh, biết lời mình nói chọc giận anh, đơn giản ngậm lại miệng.

Thời điểm mấu chốt, cô không muốn trở mặt với anh.

Quả cầu vàng không biết từ góc nào lắc lư đi ra, nghênh ngang bay một vòng, kiểm kê nhân số.

“Trò chơi trước mặt thất bại, tồn tại tám người chơi, hiện tại tiến vào vòng ‘ếch xanh quả cầu vàng’ thứ năm, xin các vị người chơi chuẩn bị sẵn sàng! Một phút đồng hồ đếm ngược bắt đầu, 59, 58, 57……”

Số người chơi tồn tại, tám người.

—— Bạch Ấu Vi, Thẩm Mặc, Đàm Tiếu, Thầy Thừa, Anh Huy, Hầu Tử, Trương Hoa, còn có một gã mập trung niên toàn bộ hành trình trốn trong vỏ ốc.

Tử thương thảm trọng.

Chỉ còn lại vài người, tìm quả cầu thế nào bây giờ? Thầy Thừa hôn mê bất tỉnh, Trương Hoa né tránh không thấy mặt, gã mập mạp nhát gan sợ chết càng không thể ra tay hỗ trợ, còn Bạch Ấu Vi, hai chân tàn tật, khả năng hành động bằng không.

Người càng ít, tìm quả cầu càng phí công, đến nỗi chuyện gϊếŧ chết ếch xanh……

Chiến đấu với một con quái vật ở trong bùn, tiêu hao thể lực quá lớn.

Bạch Ấu Vi nói không sai, hiện tại anh cần nhất, là nghỉ ngơi.

“Lão đại, chúng ta làm như thế nào?” Nơi xa, Đàm Tiếu giương mắt nhìn anh.

Không biết từ khi nào, Thẩm Mặc đã trở thành người lãnh đạo của những người này.

Thẩm Mặc rũ mắt liếc Bạch Ấu Vi bên cạnh, rồi sau đó giơ cánh tay lắc lư, thần sắc lạnh nhạt phun ra hai chữ:

“Nghỉ ngơi đi.”