Chương 47: Tại sao trò chơi tồn tại?

Đàm Tiếu ngẩn người.

Lại ngẩn người……

Ước chừng ngẩn ngơ nửa phút, anh ta đánh một cái vào ngực Thừa Úy Tài: “Sao ông không nói sớm! Ông mau tính đi!!!”

Thầy Thừa thiếu chút nữa nứt l*иg ngực, “Khụ, khụ, khụ khụ khụ khụ!……”

Đàm Tiếu lại nhanh chóng cho xoa ngực ông: “Ông già, có vậy mà ông cũng không chịu nổi à, tôi có dùng nhiều lực quá đâu…… Lời nói lúc nãy của ông là nghiêm túc chứ? Thật sự tính ra được sao?”

Thầy Thừa lắc đầu xua tay: “Khụ, khụ khụ khụ……”

“Ý gì?” Đàm Tiếu trừng mắt, “Không thể? Vừa rồi ông không phải nói có thể à! Nè! Cuối cùng là có thể tính ra được không, ông đưa ra lời chắc chắn đi chứ!”

Thầy Thừa che lại ngực: “Không thể……”

Đàm Tiếu: “Vậy ban nãy ông đánh rắm à?!”

“Tôi nói về mặt lí thuyết……” Thầy Thừa thở phì phò, nỗ lực giải thích, “Về lý thuyết, biết vị trí bắt đầu và góc độ phát bóng, là có thể tính toán ra điểm rơi.”

Đàm Tiếu cầm hai vai ông rồi lay động: “Vậy ông nhanh tính đi!!!”

Đầu thầy Thừa choáng váng, hoa mắt: “Tôi…… Tôi là giáo viên ngữ văn……”

“Không quan tâm giáo viên môn gì, tốt xấu gì ông cũng là giáo viên! Chăc chắn từng học qua toán học chứ!” Đàm Tiếu nôn nóng, “Toán học tiểu học của ông đây còn không đạt tiêu chuẩn! Ít nhất ông cũng mạnh hơn tôi chứ?! Đúng không?!”

Thừa Úy Tài nghe mấy lời anh ta nói mà lỗ tai sắp điếc đến nơi, đau tai không thể tả, nhưng mà những lời này vang trong lỗ tai một vòng, lại thấy có vài phần đạo lý.

Tình hình trước mắt này, vô luận phương pháp nào cũng cần thử xem, chưa biết chừng đó là một con đường dẫn đến cơ hội sống sót.

Thầy Thừa cố gắng ổn định tâm thần, hít một hơi thật sâu, “Con người có lúc cần nghịch thiên, trời không tuyệt đường sống của người khác, thôi thôi thôi, hôm nay tôi sẽ tới thử một lần! Tiểu Đàm, đỡ tôi đi ra ngoài!”

Đàm Tiếu lăn lông lốc một mạch ra khỏi vỏ ốc, khom lưng đỡ Thừa Úy Tài từ bên trong ra ngoài.

Ếch xanh không ăn được sâu, ngây người một trận rồi đi mất, lúc này hang động u ám yên tĩnh, liếc mắt một cái nhìn lại, chỉ có ốc đồng xếp hàng dày đặc.

Thầy Thừa run rẩy lấy từ trong l*иg ngực ra một cây bút máy, không mở nắp, trực tiếp dùng nắp bút làm ngòi, viết viết vẽ vẽ trên vỏ ốc dính bùn, liệt kê công thức.

Những người khác cũng lần lượt chui ra từ ốc đồng.

Ước chừng là vừa nghe được Đàm Tiếu và Thừa Úy Tài tranh luận, lúc này ánh mắt mọi người nhìn hai người đều mang theo chờ đợi và nghi ngờ.

“Thật sự tính ra được à?” Hầu Tử hỏi.

“Có thể tính ra hay không, trước tiên cần tính toán mới biết được!” Đàm Tiếu ngạo nghễ nâng cằm lên, dường như cảm thấy Thừa Úy Tài là “anh em” của mình, cho nên trong giọng nói vô hình chung mang theo niềm vinh dự.

Mọi người không nói lời nào, hiểu biết nông cạn nhìn bóng dáng thầy Thừa. Việc này bọn họ không thể giúp được nửa phần.

Thẩm Mặc như suy tư gì đó liếc nhìn Bạch Ấu Vi.

—— cô đang nhìn anh Huy và Hầu Tử.

Dường như nhận thấy được tầm mắt của anh, Bạch Ấu Vi thoáng nghiêng đầu, sau đó vẻ mặt vô tội khó hiểu nhìn anh.

Thẩm Mặc thu hồi ánh mắt, suy nghĩ có phải mình hiểu lầm hay không ……

Lại đến vòng thứ bảy, liên tiếp hai đợt không có người chết, giọng điệu quả cầu vàng trở nên lười biếng đầy nhàm chán ——

“Trò chơi trước mặt thất bại, tồn tại tám người chơi, bây giờ tiến vào vòng ‘ếch xanh quả cầu vàng’ thứ bảy, xin các vị người chơi chuẩn bị sẵn sàng a (ngáp)…… Ai ai, ếch xanh cần cố gắng hơn nha.”

Nó nói như vậy, bắt đầu đếm ngược: “59, 58, 57……”

Bạch Ấu Vi không nhanh không chậm bò vào ốc đồng.

Thẩm Mặc ở lại bên ngoài, đôi mắt đen sâu hút nhìn quả cầu vàng, anh đang suy nghĩ không biết đến cùng thì mục đích của trò chơi này là gì, hoặc là, ý nghĩa của nó ở đâu?

Nếu muốn gϊếŧ người, trực tiếp gϊếŧ là xong, hà tất làm ra mấy trò hoa hòe hoa sói này? Cho dù tận thế thực sự buông xuống, người ngoài hành tinh tới, địa cầu bị xâm lấn, cái gì cũng được, nhưng cũng nên có nguyên nhân chứ?

Đến tột cùng thì tại sao trò chơi búp bê lại tồn tại?