Chương 23: Bảo Anh

Hai tuần trước...

"- Anh không cần em phải đáp lại, em có thể xem anh là bạn nếu em muốn nhưng đứng ngăn cấm tình cảm anh...

- Anh biết không? Em nợ anh quá nhiều. Và chính điều đó khiến em thấy bản thân không bao giờ có thể xứng đáng với tình cảm của anh...

- ...

- Em cảm ơn anh vì tất cả nhưng...

- ...

- Chúng ta sẽ mãi là những người bạn tốt của nhau thôi anh nhé?!

Vi nở một nụ cười..."

Đó là đầu đuôi điều mà nó nó đã nói với anh sau khi định hình được nụ hôn bất ngờ.

Anh im lặng, anh còn có thể nói gì khi mà nó đã cho anh một câu trả lời quá rõ ràng.

Bỗng dưng từ một người chuyên khiến mọi cô gái thích mình phải ngậm ngùi chia tay khi anh bảo chán, từ một badboy anh đột nhiên trở thành thiên sứ với tình yêu đích thực của mình, có chăng anh đã quá cố chấp, cố chấp yêu? Và vì bản thân luôn ra sức giữ gìn cho tình cảm đã một lần đánh rơi mà anh hóa cao thượng?

Có khi nào đây chính là nhân quả?

*

Cốc rượu vừa mới đưa lên tới lưng chừng thì giọng nói của ai đó đã ngăn việc ấy của anh khoảng vài phút...

- Thay vì uống thứ rượu đắt tiền đó, cậu hoàn toàn có thể quyên góp một khoản kha khá cho quỹ từ thiện đấy.

Cô gái kì lạ anh từng gặp ở bệnh viện tiến tới chỗ anh và ngồi ngay cạnh...

- Cô biết nó sao?

Đưa cốc rượu ngang tầm mắt với cô gái, anh hỏi:

- Cognac hay theo tiếng Mĩ là Brandy - một loại rượu vô cùng nổi tiếng của Pháp, ủ trong thùng được sấy khô không khí năm năm trước khi sử dụng. Sản phẩm cuối cùng chứa 41 % cồn. Vô cùng quyến rũ về hương vị. Chai đắt nhất thế giới thì ngoài chất lượng rượu, vỏ chai được nhúng trong 24 K vàng và bạch kim Sterling kèm trang trí với 6500 viên kim cương cắt siêu rực rỡ. Năm nhãn hiệu sản xuất rượu này bao gồm: Hennessy, Camus, Remy Martin, Martell, Courvoisier. Và nếu tôi đoán không nhầm thì loại anh đang uống là Martell Cordon Bleu. Như thế có được gọi là biết không?

Bốp... bốp... bốp...

Nhân viên pha chế vỗ tay thán phục.

- Cô thật sành rượu.

Nhấp một ngụm, Bảo Anh quay qua Uyển Nhi.

- Cô muốn uống gì?

- Nước lọc.

- Rất sẵn lòng thưa quý cô.

Có vẻ hứng thú với sự hiểu biết của Uyển Nhi, anh nhân viên tươi cười rót cho cô một cốc... ( hình như anh chàng pha chế này rất thích chen ngang, Bảo Anh chưa nói được gì tiếp, anh ta đã nhảy ngay vào họng... ^^ ).

- Có bác sĩ như cô , các bệnh nhân gan hẳn sẽ vô cùng sung sướиɠ.

- Quá khen!

- Còn vấn đề lúc nãy thì cô yên tâm, tôi luôn có một thói quen... bản thân hoang phí bao nhiêu thì sẽ đóng góp bấy nhiêu cho quỹ từ thiện.

- Thế thì chắc tôi nên khuyến khích anh?

- Cô quả không tầm thường khi có những hiểu biết đáng ngạc nhiên ấy.

- Chỉ là... bố tôi rất say mê nó... Thân là con gái ông tôi cũng nên tìm hiểu tí chút... Và giờ cũng như ông… bị nó mê hoặc.

- Thú vị!

Bảo Anh bật cười.

- Khi buồn, thưởng thức Cognac sẽ giảm vị ngon của nó đấy.

- Chẳng có gì chứng minh vị ngon của nó sẽ bị giảm đi nếu uống lúc buồn bởi nó là một sản phẩm hoàn hảo... nên mỗi tâm trạng sẽ cho những hương đặc trưng riêng... Hơn hết, tôi không buồn.

- Có thể.

- Đôi lúc không nên nhiều chuyện, sẽ làm mất đi nét duyên dáng vốn dĩ.

- Biết mọi thứ một cách tương đối rõ ràng thì không cần nhiều chuyện nhỉ?

Bảo Anh nhìn đăm đăm vào mắt cô, anh mắt như nhìn thấu con người Nhi.

- Thảo nào thấy cô rất quen mà không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.

- ...

- Con gái chủ tịch tập đoàn JA, phải rồi, với cô thì có gì là không thể. Sở thích của cô là tìm hiểu đời tư của người khác cơ à?

Vờ vỗ trán, anh nở một nụ cười châm biếm, đúng chất của một kẻ kiêu ngạo.

- Tôi có nên lấy đó làm vinh hạnh, coi lời anh giễu cợt là một sự tán dương không nhỉ?

Uyển Nhi còn không buồn để ý tới thái độ của Bảo Anh, điềm nhiên khuấy cốc nước.

- Tùy... Ít nhất tôi cũng đã không quá khiếm nhã với vợ chưa cưới của bạn thân, người sẽ đính hôn cùng Minh Anh sắp tới, đúng chứ Thiên Uyển Nhi?

- Đáng lẽ cậu nên gọi tôi bằng chị thay vì đọc cả họ tên tôi một cách lố bịch như thế. Không sai... Những gì cậu nói đều đúng.

Nuốt những từ định nói vào trong, Uyển Nhi mân mê từng họa tiết trên cốc... "Vậy là cậu quên tôi rồi."