Chương 40

Chap 40: Ngày sinh nhật đúng nghĩa

Cả tuần sau đó thì mọi việc êm đẹp, công việc bàn giao cuối cùng gần như là hoàn tất... Giấy tờ, công việc bàn giao cho những người liên quan đã xong đâu đấy. Duy chỉ còn 1 việc là em chưa làm, đó là tặng món quà sinh nhật cho Boss, dù gì thì cũng đã từng có tình cảm, và món quà đó thuộc về Boss... Chẵng lẽ lại cất đi, không tặng sao?

Suy nghĩ cũng khá nhiều và em quyết định sẽ không tặng... Vì bản tính tự ái không cho phép em làm điều đó. Dạo này chị Trang chuyển hẳn sang bên nhà em luôn rồi, vì chị ở đây qua tết mới bay nên sang ở cho đỡ tốn kém... Nhà cũng rộng rãi, phòng ốc còn trống nên chị qua cũng tiện...

Nhà lại thêm người, lại thêm tiếng nói cười của phụ nữ làm em bớt chạnh lòng... Ngày ngày sau khi đi làm về thì con Linh và chị Trang không cho cả đám ra ngoài ăn nữa mà phải về ăn cơm nhà.

Con Linh đang tập làm người vợ "dam dang" thì phải... Cơ mà công nhận 2 chị em nhà nó nấu ăn ngon phết... Cũng có vài lần hai người đó gọi Boss qua... Cơ mà vừa thấy bóng dáng ấy thì em xin lỗi, rồi đứng lên bỏ ra ngoài...

Ra quán cf ngồi tới khuya lại mò về...

Em làm vậy vì thật sự em rất ghét bị lừa dối tình cảm... kiểu như vết thương xưa tái phát... Nên tránh đi thfi tốt nhất, mắc công thú tính nổi dậy không kiềm chế dc thì gϊếŧ người như chơi...

Hôm nay cũng vậy, cả đám đang ăn uống vui vẻ thì có chuông cửa, thằng tiến chạy ra mở cửa thì bị chị trang ngăn lại...

- ku ăn đi, để chị mở... khách của chị.

- Dạ.

Em cũng không quan tâm lắm, vì khách của chị thì không liên quan tới em... vậy là cắm đầu ăn tiếp... Cơ mà đang lua chén cơm thì nghe giọng Boss...

- Em chào cả nhà, em có chút trái cây, tí mọi người tráng miệng nhé...

- có lộc ăn rồi...

Vậy là em đứng lên, bỏ chén đũa xuống rồi vô phòng thay đồ...

- Em đi đâu vậy, đang ăn mà - chị trang hỏi?

- Dạ em no rồi, em đi CV đây, không cần chờ cửa đâu...

- Em ngồi xuống đi, có chuyện gì từ từ giải quyết, em tính trốn tránh mãi tới bao giờ...

- Em không trốn gì cả chị ạ, đây chỉ là cách sống của em thôi...

- Chị hiểu em đang suy nghĩ gì... nhưng tất cả không phải vậy đâu, em phải nghe TA giải thích chứ...

- Không cần đâu chị... Thôi em đi nha...

Nói rồi em bỏ đi luôn... Xách xe chạy qua quán cf quen bên gv ngồi nghe nhạc, thưởng thức cf và khói thuốc... Cũng lâu rồi không quay lại quán này...

Khung cảnh của quán vẫn vậy, vẫn đượm buồn theo phong cách trầm của quán... Có lẽ quán này khá thích hợp cho những người có tâm sự như em lúc này...

Thả hồn theo giai điệu sâu lắng của những bản tình ca Trịnh Công Sơn... Lặng lẽ nhấp từng ngụm cf đắng và thả làn khói trắng huyền ảo...

Sẽ chằng ai biết giấu sâu trong con người kia là vô vần tâm sự không thể giải bày, sẽ chẳng ai biết dc sau làn khói trắng đó là tình yêu bị dối lừa...

Phải chẳng ai biết dc... Rồi tất cả sẽ bị vùi lấp, sẽ nhạt nhoà theo thời gian...

Một cánh tay đặt nhẹ lên vai em, rồi cũng bàn tay đó, rồi thêm 1 bàn tay nữa, vòng chặt lấy em... Giật mình quay lại... Là Boss!Ánh mắt em đanh lại...

- Cô làm gì vậy?

- em... em nhớ anh... vừa nói boss vừa khóc... Có một vài ánh mắt đang soi về phía bàn của em... không muốn rơi vào tình huống khó xử đó, nên em đành nói boss ngồi xuống rồi nói chuyện...

- Ngồi xuống đi, có gì rồi nói, ng ta nhìn kìa...

- Dạ...

Tiếng dạ nhẹ nhàng cất ra... Ánh mắt buồn bã của boss hiện rõ trên khuôn mặt... Không còn nét mặt hồn nhiên vui tươi, k còn nét ngây thơ trên khuôn mặt boss nữa, thay vào đó là một khuôn mặt hốc hác, gầy guộc...

Chẳng cần quan sát đánh giá làm gì, bản thân em cũng biết là mấy ngày qua rất tồi tệ với Boss...

- Cô tìm tôi có việc gì?

- anh đừng như vậy? anh nghe em giải thích có được không?

- Giải thích gì chứ? tất cả những việc cô làm ai mà không biết... chẳng lẽ cô nghĩ tôi ngu đến mức đó sao?

- không phải như mẹ em đã nói với anh đâu, thật sự không phải như vậy mà...

- Không phải vậy sao? cô nghĩ tôi là con nít chắc?

- anh nghe em nói đã... cho em một lần được giải thích thôi...

- Được, cô có thể giải thích, nhưng nói xong rồi thì biến khỏi đời tôi... ok?

- Anh... sao anh nhẫn tâm vậy?

- Được hay không nói nhanh?

- Thôi được rồi, em hứa...

Với tay lấy gói thuốc rồi em từ từ thả lõng cơ thể, chuẩn bị nghe những lời giải thích của boss...

- Anh ah, thật sự em yêu anh... yêu anh bởi tính cách bất cần của anh... Yêu anh bởi khả năng làm việc và lãnh đạo của anh... Em yêu con người anh...

chứ không phải vì chuyện công việc của mẹ nói với em... Trước đây, em không hề nghĩ mình sẽ đến với anh, một người cứng nhắc, hay chống đối cấp trên...

Một người chỉ biết làm việc của mình không hề quan tâm tới suy nghĩ của cấp trên... Nhưng càng tiếp súc với anh em càng yêu anh... Bởi anh là người dám nói dám làm...

- Thì sao? rồi cô nghe lời mẹ cô, tiếp xúc với tôi để dễ bề kiểm soát tôi sao... Đó là trò con nít thôi... giờ thì tất cả hạ màn... Tôi là con tốt thí... tất cả đã tan theo tro bụi... cô không cần kiểm soát tôi nữa rồi...

- Nhưng em yêu anh...

- Rồi sao? yêu tôi được gì nữa chứ... chẳng phải trước đây tôi từng nói rồi sao? Tôi và cô là hai thế giới... đừng cố bước vào thế giới của tôi... Và cũng đừng mong tôi bước vào cuộc sống của cô...

- Anh không hề yêu em sao?

Câu nói đó như xoáy sâu vào tâm can của em lúc đó, em chững người lại vì câu nói đó... Phải! mình có yêu, mình đã từng có những phút giây rung động vì những hành động của cô ấy...

Không thể dối lòng được... đó chính xác là tình yêu, chứ không phải chỉ là cảm xúc nhất thời...

- Đúng, tôi đã từng có tình cảm với cô... nhưng sau những việc cô làm thì tôi nghĩ, tôi đặt nhầm tình cảm...

- Cho em 1 cơ hội, em sẽ chứng minh cho anh thấy tình cảm em dành cho anh là thật...

- Tôi nghĩ không cần thiết, bởi vì cô không thể thoát ra khỏi sự bảo vệ của gia đình, cô không thể sống cho riêng cô nên không thể làm gì khác ngoài sự sắp đặt của gia đình cô đâu...

- Hãy để em làm điều không thể thành có thể...

- Mơ hồ... thôi đừng cố gắng làm những điều vô ích... Tốt nhất trở về với con người thực đi... Đừng cố nữa...

- anh không thể cho em một cơ hội sao?

- Cơ hội của bản thân tôi còn không có, vậy tôi lấy gì cho người khác...

"Tính Tiền em ơi" em cất tiếng gọi nhân viên... vì thực sự em không muốn phải nói nhiều về sự dối lừa này nữa.