Chương 5

Review các thím chuyện tối qua nhé!

em sẽ viết song song thời điểm hiện tại và quá khứ, vì mục đích câu truyện là nói về tâm lí, cuộc sống của 1 ng con trai ở tuổi 25. e sẽ sớm kết thúc câu truyện về quá khứ để tập trung vào trọng tâm tuổi 25...

giờ thì review chuyện đi gặp sếp...

Như đã kể ở chap trc, sau khi nộp đơn xin nghỉ việc thì e về làm bình thường... tối về thì GD có gọi hỏi han các thứ... mục đích cũng chỉ là xã giao, thăm dò thái độ thôi... cái chiêu này thì e cụ cmnr, nên thái độ rất bình thản... vì e xác định r, mọi thứ giờ với e đều vô nghĩa trừ lời giải thích từ "người ấy"

đã chuẩn bị sẵn tinh thàn để thứ 2 đối mặt với đòn tâm lí từ "sếp" và GD... không biết các thím có cảm nhận được sự nguy hiểm từ phụ nữ làm kinh doanh hay không??? chứ em thì cảm giác đó rõ lắm... luôn đề phòng từng câu nói với họ...

Chuẩn bị mặt tâm lí, lời nói, và kịch bản để dắt họ vào màn diễn của mình. Nhưng e vẫn không chuẩn bị tâm lí cho việc "sếp" gọi điện hẹn đi cf... thật sự là hơi bất ngờ cho Sáng CN.

- Anh có rảnh không, e muốn mời a đi cf, chúng ta có thể sẽ phải nói chuyện với nhau.

- xin lổi e, hiện giờ a bận rồi...

- vậy tối nay thì sao???

im lặng vài giây để suy nghĩ,một cuộc nói chuyện bình thường thì chả sao, đằng này vừa có biến nên cũng có chút e dè, tại sao nhất thiết phải gặp để nc, mục đích là gì?

- alo! anh còn đó chứ?

- uhm, nhưng k chắc tối nay a có rảnh k nhé, có gì sẽ báo e sau...

cúp máy, lại suy nghĩ k biết có nên gặp k? tìm hoài cũng k có lí do từ chối, nên thôi kệ, chạy trốn sẽ k giải quyêt dc vấn đề, thôi thì đối mặt để cho họ thấy sự khác biệt của bản thân...

cũng k vội báo tin cho "sếp", cái gì cũng có cái giá của nó. Chắc chắn sếp đã bị GD làm tư tưởng nên mới hẹn mình nói chuyện. cứ để sếp chờ đợi, chờ đợi quyết định của người nắm giữ ván cờ... Các thím đừng vội nói e chém gió này nọ... vì thật sự e đang nắm vững kinh nghiệm của phòng sản xuất và bảo trì, thêm 1 lí do nữa e sẽ đề cập sau. nên e biết trong ván cờ này e là người chủ động. Chứ ở đời k bao giờ có chuyện anh làm giỏi mà sếp phải xuống nước v ới anh.

Lúc 10 giờ sáng chủ nhật, đang ngồi type chap 3 cho các thím... Lại có điện thoại, nghĩ thằng Tuấn rủ đi ăn trưa... Nhưng không phải...

09xx56xxxx calling... màn hình hiện lên cuộc gọi, biết ngay là không chờ được mà... thôi thì đối mặt vậy... giả vờ như đang bận, k nghe cuộc gọi này. 3 phút sau e call lại.

- alo, sếp gọi e có việc gì k? cái giọng hết sức bình thường nhưng đầy mỉa mai.

- em gọi báo cho a biết là dù thế nào tối nay cũng phải gặp e.

- ờ! sếp nói vậy thì đi thôi, k sếp cáu lại đuổi việc.

- anh... anh...

- Thôi cúp máy nhé.

tua nhanh tới đoạn gặp sếp nhé, vì thơif gian sau e ngồi nghe nhạc và type thôi, chả có gì hot, ngoại trừ chuyện thằng Tuấn rủ đi tập gym.

Tắm rửa sạch sẽ, rồi chuẩn bị đi gặp sếp, mà sao cảm giác háo hức như đi gặp ng yêu các thím ạ... Cơ bản là vì e đang muốn xem ý kiến của các sếp lớn thông qua cô bé mình phải gọi là sếp này.

- Tới nơi hẹn, 1 quán cf chứng khoáng, "nơi đây k thuộc về mình"nhủ lòng là vậy. , quán này trang trí hiện đại, đúng phong cách năng động như nền kinh tế Việt Nam. Vừa ngồi xuống,thì con bé phục vụ đến hỏi uống gì...

- em cho anh li cf k đường nhé!

- dạ

Đang ngó xung quanh xem có trẩu nào k, cơ bản là sợ bị úp... Sếp tới! phong cách nhẹ nhàng đầy mê hoặc... cũng k ít lần em mém đi lạc vào khu vườn ấy, cũng may là chai sạn rồi nên vẫn kiềm chế dc... Kéo ghế chi sếp ngồi, kêu thức uống các kiểu... Xong thì vào vấn đề chính...

- Chắc anh biết lí do cuộc gặp hnay nhỉ?

ah ah, tung chiêu rồi ấy, đúng là dc đã thông tư tưởng... Kệ lỡ rồi diễn tròn vai thôi...

- Anh biết... em nói đi...

- Tại sao a làm khó em??Tại sao a k chấp nhận sự phân công của e? Tại sao anh luôn tỏ ra đối đầu với e???

Im lặng... cả hai im lặng... chắc sếp đang nghĩ nó phải suy nghĩ để trả lời những câu hỏi này, Còn nó thì đang bận nhìn khuôn mặt tức giận của sếp... đáng yêu lắm, sự đáng yêu trong khuôn mặt kêu hãnh...

- sao anh k trả lời?

- ah uh... có chút bối rối giống như bị phát hiện đang nhìn lén 1 ai đó. Nhưng nhanh chóng lấp đầy bằng hành động nhấp ngụm cf và chân điếu thuốc. Từ từ ngã người ra ghế. Nó chậm chãi nói:

- Chắc em đã được cô 2 nói nhiều về anh trc khi có cuộc gặp này đúng k?

- uhm.

- Nếu vậy thì anh nghĩ e có câu trả lời rồi chứ?

Thoáng chốc nét mặt nhỏ thay đổi... tính chơi bài này để khai thác a ah??? k dễ đâu e ơi!

Thôi thì không làm khó em nó nữa...

tiếp tục nhấm cf và nói:

- anh k làm khó e, a cũng k tuân theo sự chỉ định của em. anh chỉ làm đúng những gì a phải làm, a k thích làm việc ngoài chuyên môn. cty thuê a quản lí và chịu trách nhiệm với phòng Ar coating, bây giờ e kêu a làm việc khác... ai sẽ thay thế a???

- em sẽ sắp sếp dc.

- ok, nếu e sắp sếp dc thì có phải là cái đơn anh nộp hôm trước dc duyệt mà k phải gặp vướng ngại gì không?

- không, ý e k phải vậy...

- thì e nói đó thôi, e sắp sếp dc ng thay a thì việc a ra đi ok rồi, anh k cần phải khó xử với cô2 nữa. cám ơn e...

Sau đó là những bài giảng về lương tâm nghề nghiệp,thái độ làm việc các kiểu... nhưng e không quan tâm lắm, vì những cái đó e nghe nhiều r... thuộc lắm rồi, kiểu như đi nghe bọn đa cấp tẩy não ấy. Ngồi nghe e nó chém gió các kiểu mà buồn ngủ, con này khá phết, ăn nói lưu loát, tính hùng biện khá cao, làm em mém tin nó)

Sau khi chém gió xong nó ngồi uống nước và nhìn ra đường,mông lung lắm, đôi mắt ánh lên chút sảng khoái sau khi nói rất nhiều... Thấy im lặg cũng k phải hay nên e lên tiếng:

- Có phải các sếp lớn kêu e hẹn gặp a không? những lời ban nãy e cũng dc nhồi nhét đúng k?

Nó hơi giật mình, - không, e tự cảm thấy cần nc với anh thôi!

- ah uh...

Không qua dc mắt anh đâu cô bé ạ!

Tiếp tục im lặng, nó muốn dc thoát khỏi cảm giác lúc này, chán chường, phải đối diện với 1 con rối.

- Sao a im lặng?

- Anh k muốn nói chuyện với 1 con rối k thành thật...

- Anh dám nói...

- Tại sao không? Cắt lời con bé, mặt nó có chút lạnh lùng... tiếp tục nhã làn khói trắng vào khoảng không vô định...

quan sát vẻ mặt của kẻ đối diện khi nói chuyện, ta có thể biết họ đang nói thật hay nói dối... Áp dụng vào con bé này thật chẳng sai... Mặt con bé có chút thay đổi, hai tay đan vào nhau...

Đang ngồi quan sát và suy nghĩ, bỗng con bé cất tiếng:

- Hôm qua e bị má 2(là cô GD nhé, nó là cháu của cô) chửi... chửi rất nặng lời... lần đầu tiên e bị chửi như thế!

- vậy sau đó e thấy dc mình sai cái gì?

- Em sai ở chổ đem vấn đề tài chính để giải quyết 1 công việc k liên quan đến tài chính.

- E cũng thông minh đó chứ...

- Nhưng e thấy việc r nhờ anh sang hỗ trợ Seo đâu có gì khó, r nghe cô 2 kể về anh rồi, trc đây a từng làm thu mua nông sản thì giờ seo đâu là vấn đề?

- Đúng, Seo k là vấn đề với anh. Nhưng e có biết vì sao a về làm cho cty này không???

Con nhỏ đang ngơ ngác chưa hiểu thì nó nói:

- Thôi về đi em, trễ rồi, mai còn đi làm.

- vậy chuyện cái đơn thì sao?

- mai lên gặp cô 2 tồi tính...

Kêu tính tiền rồi đi về, trên đường về nó suy nghĩ nhiều lắm, suy nghĩ về kế hoạch đi BMT, suy nghĩ về một người nó gọi là sếp... suy nghĩ về những tháng ngày sắp tới...

SG đã vào mùa mưa!

#*#*#*#*#

Sáng thứ 2 đi làm như mọi ngày bình thường... Tâm lí đã sẵn sàng cho cuộc gặp với GD...

Vào cty thì con bé sếp của e thông báo chiều nay 1 giờ họp với sếp. Thì ra là dùng cách thông báo cuộc họp để thay đổi trạng thái tâm lí. Vì nếu dùng cách nói chuyện với nhau theo kiểu trao đổi thì giữa 2 bên sẽ mang tính chất thoải mái, cùng bàn về công việc theo tính chất tích cực, hợp tác. Còn triệu hồi theo kiểu họp thì lại mang tính chất sự việc cần dc mang ra mổ sẽ, phân tích... để tìm ra giải pháp cho vấn đề.

Trong cuộc nói chuyện thì sẽ có những câu hỏi thăm lí do này nọ các kiểu, còn trong buổi họp sẽ là những câu chất vấn đầy ẩn ý. Nếu như k chú ý thì bạn sẽ dính phải những cái bẫy vô tình mà cố ý của người đối diện.

Sau giờ ăn trưa ngủ nghĩ các kiểu thì cũng đến phần quan trọng của ngày hnay... Đi lên phòng GD để họp. Tâm lí cũng có phần e dè, một cảm giác nôn nao. Tâm lí chung khi chuẩn bị đối mặt với 1 sự việc quan trọng.

- Con chào cô- Nó lên tiếng chào khi bước vào phòng

- uhm con với Trâm Anh ngồi đi.

Quan sát xem tình hình thế nào còn biết đường chuẩn bị tâm lí. Gd thì nhìn con bé sếp, con bé sếp thì im lặng. Xem ra "Sếp" đang căng thẳng lắm.

- Thôi giờ cô nói thẳng vấn đề luôn A nhé"

- dạ

- Đơn xin nghỉ việc của con cô không duyệt vào lúc này được. Cô nghĩ con cũng hiểu lí do vì sao mà, Đúng không?

- Dạ con hiểu thưa cô, nhưng mà thật sự k chỉ vì lí do của "Sếp Trâm Anh" mà con còn 1 lí do khác nữa. Con xin phép không nói ra. Con mong cô hiểu cho con. Còn lí do cô đề cập đến, con nghĩ Trâm Anh sẽ giải quyết dc. Em ấy có nói công việc của con thì e ấy sắp xếp cho ng khác thay thế dc thưa cô.

Lúc này GD đổi sắc mặt lập tức, từ trạng thái suy tư, nét mặt đã giãn ra chút ít và hỏi con bé:

- Con nghĩ ai sẽ thay thế A trong những ngày sắp tới đây TA?rồi ai sẽ bảo trì máy moc trong thời gian tới?

Con có biết từ ngày đầu tiên dàn máy này về thì Ai là người theo dõi và vận hành không???

- Dạ...

- Con không biết đúng không? Con không biết thì phải hỏi má 2 chứ, sao con lại hành động như vậy?

Thấy cô 2 có vẻ nghiêm trọng rồi nên nó đỡ lời vậy...

- Con xin phép cô cho con nói 1 lời.

- Uhm con nói đi

- Thưa cô, e TA suy nghĩ vậy k sai đâu cô ạ. Cần phải có 1 người như con nữa ở cty mình, một người phải hiểu về dàn máy, biết vận hành và bảo trì khi cần thiết. Vì lỡ như không may đột ngột con có chuyện gì thì vẫn có người thay thế. Con không muốn có lỗi với Cô và Chú B(chú chủ khi nó làm việc ở BMT nhé)

- Uh, cô cũng biết điều đó, nhưng cô vẫn chưa tìm dc ng thích hợp...

Nói đến đây thì mình hiểu phần nào ý định của các sếp lớn rồi. các sếp k muốn mình nghĩ vào lúc này vì mình đang giữ nhiều thứ của họ, họ muốn lấy lại rồi mình mới dc ra đi, và còn 1 lí do nữa đó là sợ 1 cổ đông sẽ rút vốn. Đó chính là chú B, và đây cũng là lí do mà mình nói ở chap trước, tại sao mình lại vào cty làm và làm tận bây giờ. sẽ giải thích rõ hơn cho các thím ở những chap sau.

- Dạ con hiểu, con sẽ truyền đạt lại với những a chị đang làm trong phòng ar coating, họ sẽ sớm nắm vững thôi cô ạ.

- Không! Em muốn học những điều đó.

Cả mình cà cô GD đều ngạc nhiên ... Chưa hiểu con bé này bị làm sao thì cô GD nở 1 nụ cười khiến mình lạnh gáy, nụ cười thật thâm sâu... hơi rùng mình trước thái độ này.

- uh, thôi được, nếu TA muốn như vậy thì bắt đầu từ mai TA sẽ học từ A. A có nhiệm vụ phải hướng dẫn quy trình vận hành cho TA, còn bảo trì A phải tự đào tạo nhé... và từ tháng sau, mức lương của con tăng thêm 3 bậc.

Thôi chúng ta dừng ở đây!

Ca này khó rồi nhé, truyền đạt vận hành thì nhanh, nhưng đào tạo bảo trì mới khó, và câu nói của GD có nghĩa là đào tạo bảo trì cho ng khác chứ k phải là TA... (xin phép từ đây về sau gọi sếp là TA cho nó khỏi loạn ngôn từ)

Thôi kệ từ từ tính tiếp, vì vẫn chưa báo cho chú B việc này...

Đi về phòng làm việc, quan sát TA thì thấy có vẻ vui vẻ lại rồi, dáng đi thanh thoát hơn lúc đi vào họp...

Troll nó phát nào)

- Ah em ơi !mai 8h có mặt ở cty nhé, mai bắt đầu hướng dẫn vận hành...

Mặt nó như này

Và mình bước đi... phong cách like a boss) gì chứ đùa với a, a hành cho mày chết.....

#*#*#*#*#*#*#*#

Chap 5 : Ngộ Nhận

Sau cái đêm dạo chơi chợ đêm với 2 chị em nhỏ, Nó muốn không xuất hiện trước mặt nhỏ chị nữa...

Nó...Không muốn phải thêm 1 lần đau vì chuyện tình cảm, nó muốn gạt bỏ tất cả để được cuộc sống bình yên.

Để đi tìm 1 tương lai cho chính mình.

Phải gạt bỏ đi hình ảnh ng con gái khó hiểu đó, quên đi ánh mắt buồn hôm nào...Quên thôi!

Và nó bắt đầu thay đổi từ sau đêm đó, tránh những lúc gặp mặt vào buổi sáng, tránh mặt...Tập trung vào công việc để không còn suy nghĩ về ng con gái đó.

Người nhận ra điều đó không ai khác chính là thằng Tuấn...

- A2 dạo này em thấy anh sao sao đó?

- Tao bình thường, chỉ có mày là khác, dạo này tao thấy mày như người mất hồn vậy?

- hè hè, yêu đơn phương nó vậy đó người ơi!

- Á đù, yêu đơn phương nữa chứ

- Thôi k nói chuyện của em, dạo này em thấy anh như muốn tránh mặt chị em nhỏ đúng không? Tối hôm đó anh làm gì ng ta?

- Đã nói không có gì mà, thôi làm việc đi.

Rõ ràng không thể giấu dc thằng ôn này, nó nguy hiểm hơn mình tưởng...

Rồi mọi chuyện cũng trôi qua êm đềm...Đã 2 tháng từ ngày sống xa gia đình rồi, đã biết tự lo cho bản thân rồi...Trong đầu nó,cũng đã hình dung dc thứ nó đi tìm kiếm là gì, giờ cần phải tập trung cho công việc để sớm hoàn thành cái định hướng đó.

Thỉnh thoảng mẹ có gọi điện hỏi han các thứ, mẹ nói là mẹ nhớ nó...Mẹ mong nó sớm quay về...Nhưng nó chưa thể quay về lúc này,

Áp lực vô hình vẫn còn khiến nó gặp mọi người ở nhà...Nó muốn khi quay về nó sẽ trưởng thành hơn, suy nghĩ chín chắn hơn..

Quyết định vẫn là ở nơi nó, mẹ không thể ngăn cản dc...Mặc dù nó rất nhớ gia đình, nhớ bạn bè, nhưng đã quyết định thay đổi cuộc sống thì phải theo

đuổi tới cùng..Tính tình ngang bướng vẫn không thể thay đổi dc....

Rồi 1 ngày cuối tháng 10 năm đó...1 câu chuyện đã sảy ra, thay đổi rất nhiều trong 1 năm sống xa gia đình...1 lần nữa nó bước chân vào tình yêu...Nhưng đó là ngộ nhận, lỗi lầm nó gây ra khiến cho nó phải hối hận rất nhiều trong những tháng năm về sau.

Hôm đó như bình thường, nó và thằng Tuấn làm việc xong, đang tính đi về phòng nghĩ ngơi thì Anh C (con chú chủ) chạy hớt hơ hớt hải vào nhà,

Thấy vậy nó mới cất tiếng hỏi:

- làm gì chạy như ma đuổi vậy sư phụ- Nó vẫn gọi anh C là vậy

- Tao đang đi tìm con em gái, nó từ SG về, mà giờ chưa thấy về nhà, tao lo quá

- Trời, chắc nó về rồi đi chơi với bạn thôi mà, có vậy cũng làm thấy ghê.

- Mày không biết đừng nói lung tung, tao hỏi mấy đứa bạn nó rồi, tụi nó bảo con Quỳnh nó từ SG về, đi gặp thằng ng yêu cũ,giờ không thấy về nhà, gọi điện thì không bắt máy.

- Hai đứa phụ anh đi tìm nó cái, SDT, hình nó nè.Giúp anh cái nha, để anh đi báo cho ông ba cái.

Uhm, thì giúp thôi, Anh C đã mở lời rồi, vậy là 2 thằng không trở về nhà mà đi loanh hoanh thành phố để tìm người.

- Con nhỏ em anh C dễ thương quá hen a2

- Giờ em Dung hay em Quỳnh mày chọn đi???

- Tất nhiên là em Dung rồi

- Vậy thì im lặng nhìn 2 bên đường đi

- A2 bị miễn nhiễm con gái rồi ...Nói rồi nó cười hô hố, làm mấy đứa đi gần nhìn 2 thằng như 2 thằng điên.

Đang suy nghĩ không biết con này đi gặp bồ xong, có khi nào 2 đứa nó vào ks ũn ũn, bắt tụi mình đi tìm thì khốn nạn thay

Thì có DT, anh C gọi:

- 2 đứa chạy xuống cầu xxx (cầu này nối liền giữa ĐắcLak và ĐắcNông (thím nào ở khu này chắc biết, em thì quên tên rồi)

Anh nghe bạn nó nói lúc chiều thấy 2 đứa nó ở gần khu đó.Giờ anh cũng đang chạy xuống.

- Dạ, em cúp máy nha.

Mẹ kiếp, trời lạnh như chó mà giờ phải ra khu đó...Nhưng thôi lỡ nhận lời rồi...Quay đầu xe, chạy ra hướng cầu xxx...

Từ đằng xa đã thấy 1 đứa đang ngồi trên thành cầu, đầu gục xuống, hai vai rung rung...Chắc là nó rồi chứ chẳng ai, cái dáng này so với cái dáng người trong bức ảnh hồi chiều anh C đưa cũng giống giống.Thôi liều đại vậy, dừng xe lại, nó mới bảo thằng Tuấn

- Giờ mày đứng đây, để tao lại coi thử sao.Nếu anh C tới thì kêu từ từ hãy tới chổ nó nha, chứ không nó nhảy xuống là thua luôn đó, tao không biết bơi...

- Ok anh 2, cố lên nha, làm anh hùng cứu mĩ nhân

Không trả lời thằng Tuấn, nó từ từ đi bộ tới chổ con nhỏ ngồi...Trên đường đi, nó móc gói thuốc ra châm 1 điếu....rồi từ từ thả làm khói trắng ...

Đi qua chổ con nhỏ đang ngồi, liếc nhìn thì đúng là nhỏ em Anh C...Bước qua luôn, không vội vàng gì cả, mắc công nhỏ làm bậy thì không hay

Bước qua cách chổ nhỏ đang ngồi khoảng 1m, nó đứng lại, không nhìn con nhỏ...Mặt nhìn về phía dòng sông, vẫn tiếp tục nhả làn khói...

Nó đang suy nghĩ, phải làm sao đây???Bỗng trong đầu nó lóa lên 1 suy nghĩ...Chắc chắn sẽ thành công...Nó tự nhủ lòng như vậy.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! Tại sao??? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?

- Đồ khùng, tự nhiên la làng làm ng ta hết hồn.

Nhỏ giật mình bởi tiếng là của nó, nhận ra có ng lạ nên nhỏ phản ứng lại.

- Uh tui khùng nên giờ này mới ra đây, chứ bình thường thì đã ở nhà.

Con nhỏ liếc nhìn nó, bặm môi, nhìn có vẻ tức giận lắm, nó cũng nhẹ nhàng nhích lại gần nhỏ, để có gì còn phản xạ kịp.

- Đồ vô duyên, đi chổ khác đi.

- Tui không đi, tui muốn nhảy xuống chổ này.

Như gợi được sự tò mò trong con người, nhỏ nhìn nó thêm lần nữa và hỏi:

- Sao anh lại muốn nhảy xuống đây???

Thời cơ đã đến, nó chỉ chờ nhỏ hỏi câu này thôi...

- Muốn biết tại sao không?

- Chút chút...

- ờ vậy xuống đi, chứ tui nói chuyện với cô tui mõi cổ quá...

- Uhm- Nói là nhảy xuống liền luôn.

Sau khi 2 đứa ngồi xuống dưới thành cầu . Nó bắt đầu nói :

"Quá Khứ của Quá Khứ"

- Mình...Mình Thích Thủy lắm...Thủy làm bạn gái mình nha!

Tiếng thằng nhỏ ngày càng nhỏ dần nên hai chữ bạn gái nhỏ lắm, làm cho cô bé đối diện không nghe dc...Nhưng cô bé hiểu,thằng nhóc đang nói gì, khiến cho khuôn mặt cô đỏ lên, trông đáng yêu làm sao.

- A nói gì Thủy không nghe rõ???

- Ơ Ơ... k dám lập lại câu nói vừa nãy, câu nói mà nó đã phải tập trc gương hàng trăm lần...

- hihi! tớ cũng thích cậu.

- Vỡ òa trong niềm hạnh phúc, tình yêu đầu đời của tui là như vậy đó...

- hihi, nghe thích ghê, nhưng tại sao có tình yêu như vậy mà anh còn đòi chết???

- Thì để tui kể tiếp cho nghe.

"Tiếp tục mơ màng về 1 cái quá khứ đã qua..."

Sau buổi tối hôm đó, hiển nhiên nó và cô bé là 1 cặp, đi học chung, đi dạo biển, tất cả những thứ đẹp nhất về tinh yêu tuổi học trò

cả hai đều trải qua, êm đềm như những con sóng biển...Nhưng nó đâu biết rằng Sóng biển có lúc diệu êm, có lúc dữ dội...

Và thằng nhóc 15 tuổi đầu thì đâu biết rằng giông tố sẽ đến với nó sớm thôi...

Kết thúc kì thi Tốt nghiệp cấp 2...Nó chuẩn bị bước vào cấp 3... chuản bị bước vào những tháng ngày quan trọng của đời học sinh.

Háo hức chuẩn bị cho năm học mới, nó chạy sang nhà cô bé để báo tin là nó đã đậu vào 1 trường cấp 3 khá tốt ở TP lúc bấy giờ...

Nhưng sao hôm nay nhà cô bé vắng quá vậy???Sao không còn thấy tiếng nói cười trong căn nhà đó???

Đang mãi suy nghĩ thì có tiếng thằng Tuấn:

- A2, em tìm a2 nãy giờ...

- Có chuyện gì vậy, hôm nay tao không đi chơi đâu, tao phải tìm Thủy!

- Em... Em....

- Có gì nói đi, tao k rảnh đâu!

- Thủy nhờ em đưa cái này cho anh nè.

Nói rồi, thằng tuấn nhét tờ giấy vào trong tay nó rồi chạy đi...Vội vàng mở tờ giấy ra....Nó không tin vào mắt mình...

Những dòng chữ như nhảy múa trong mắt nó...Nó không tin đây là sự thật

"Cả nhà Thủy sẽ ra nước ngoài sống...Xin lổi vì không thể báo trước cho A....A sống vui nhé...Mọi chuyện sẽ được giải thích khi anh 25 tuổi"

Nội dung dài lắm, nhưng nó đâu có đủ dũng cảm để đọc hết, nó vò tờ giấy, nhét vào túi, rồi dắt xe lững thững đi . Đi trong vô định, k biết đi

về đâu, nó muốn gặp em... người con gái nó yêu, nó muốn hỏi vì sao??? muốn hỏi rất nhiều. Nhưng giờ nó vẫn là 1 thằng nhóc thôi,

làm sao làm dc điều đó.

- Ê Ê- ngủ rồi hả !

- Đâu có, tình yêu của anh bùn quá ...mà giờ anh bao nhiêu tuổi rồi?

- tui mới 18 thôi

- vậy lớn hơn tui 2 tuổi.

- Mà sao cô lại ra đây, ngồi trên thành cầu thấy ghê?

- Tui bùn, ng iu tui phản bội tui....

- uhm, thôi đi về đi, ngồi đây lạnh lắm, để tui đưa cô về.Bữa nào kể tui nghe chuyện của cô nha!

- Anh biết nhà tui ở đâu mà đưa tui về.

- Tui biết rõ nữa là khác, nhìn phía sau kìa...

Cả hai quay lưng lại thì thấy, Chú B, Anh C, Thằng Tuấn đang ngồi nhìn 2 đứa nó...Thoáng chút, nét mặt nhỏ thay đổi hẳn, khuôn mặt giận dữ...

- Đồ đáng ghét, tại sao lại nói dối tôi...- Nhỏ vụt chạy đi....

Nhưng nó đã nhanh tay kéo lại, do phản ứng quá nhanh, nó k kịp giữ chân trụ nên nó ngã xuống, kéo theo nhỏ té theo...Nhưng k phải kiểu trong phim hàn quốc đâu nha các thím, nó thì nằm dưới, con nhỏ thì ngồi lên trên bụng nó, tay nó thì vẫn nắm tay nhỏ. Nhỏ bắt đầu khóc, và đánh nó...

- Anh k nói dối em đâu...Về nhà đi, có gì nói sau nha!

Nhỏ không nói gì, vừa lúc đó chú B, và Anh C chạy lại...

- Quỳnh!con có sao không, thằng A có sao k con?

Hỏi thăm này nọ các thứ rồi mọi người cũng kéo nhau về...Về đến nhà, chú B kêu tụi nó ở lại ăn cơm để cám ơn vụ tìm ra con Quỳnh...

Suốt bữa cơm, nó không dám nhìn con nhỏ, cảm giác ngại ngùng, hơi sợ đang lớn dần trong nó...

Sau đó nó và thằng Tuấn cũng xin phép về nghĩ...Trên đường về, thằng Tuấn hỏi nó:

- Sao a2 làm cho con nhỏ đó xuống thành cầu dc vậy?Mà sao lúc cuối nó lại vùng chạy???

- Tao kêu tao muốn nhảy xuống, nó tò mò nên xuống nghe tao kể chuyện!

- rồi a2 kể chuyện gì cho nó?

- Tao kể chuyện của Tao và Thủy

- Sao??? Anh kể chuyện của anh với chị 2,...Ấy chết em lỡ mồm a2 bỏ qua....Anh kể chuyện anh với Thủy hả?

- Uhm....

- Vậy em hiểu sao lúc 2 ng quay lại nhỏ bỏ chạy rồi, có phải nó tưởng a2 nói láo nó nên nó bỏ chạy không?

- Uk, đúng rồi.

Tối này 2 thằng k đi dạo, vì trễ quá rồi, đêm lạnh BMT lạnh hơn...Sương xuống nhiều hơn...

Tắt đèn đi ngủ mà nó trằn trọc không thể ngủ dc...

Nó nhớ về em....Người con gái đã rời xa nó...

Nó nhớ về người con gái nó mới gặp mấy tiếng trước.

Nó cảm thấy tình cảm đang dâng lên trong nó...Nó muốn che chở cho nhỏ, nó muốn bảo về nhỏ

Bỗng chốc sao hình ảnh đôi mắt nhỏ Khanh hiện về trong tâm trí nó, sao vậy nhỉ??? sao lại xuất hiện trong nó làm gì???

Sao lại khiến nó suy tư. gạt bỏ hình ảnh đó đi thôi.

Phải rồi! đã có cách gạt bỏ hình ảnh đó....Nó chìm vào giấc ngủ...