Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khi Tôi Mười Bảy

Chương 34: Chương 34 : ĐIỆU NHẢY CUỐI

« Chương TrướcChương Tiếp »
An Hiểu Thuyên thở phào, xoa tay hài lòng nhìn bữa ăn trên bàn

- Thành công rồi

Thuyên búng tay rồi chạy xồng xộc ra ngoài, lúc nãy Dương Khôi Thần đang ngồi trên sopha xem tivi giờ lại chẳng thấy đâu. Thuyên nhíu mày dáo dác tìm. Áo khoác vẫn treo trên giá nên chắc không có ra ngoài rồi, Thuyên chạy lên gác, thấy cửa phòng ngủ đóng hờ, nó ghé mắt nhìn thì thấy Khôi Thần đang nói chuyện điện thoại. Dỏng tai lên nghe nhưng hắn nói nhỏ quá, Thuyên chẳng nghe được gì, không những thế còn gây ra tiếng động khiến Thần giật mình quay lại

- Làm gì vậy?

- Câu đó em hỏi mới đúng, đang nói chuyện với ai mà lén lút vậy?

Thuyên nheo mắt nhìn hắn dò hỏi, Khôi Thần gập điện thoại lại, trả lời qua loa

- Bạn cũ thôi

- Bạn? Bạn nào mà mờ ám quá vậy?? Khai mau khai mau

An Hiểu Thuyên vẫn không buông tha chồng, bám sát theo hắn đến khi chịu nói mới thôi. Khôi Thần bất chợt dừng lại, khiến Thuyên đâm sầm vào lưng hắn

- Ui da

Thuyên xuýt xoa cái mũi, chưa kịp ngước lên chữi rủa thì đã cảm thấy bàn tay to ấm áp của Thần áp lên gò má, chậm rãi, nhẹ nhàng. Hiểu Thuyên nhìn hắn đầy khó hiểu, hắn cũng nhìn lại, ánh mắt đầy đau đớn

- Sao..sao vậy??

Thuyên nghiêng đầu hỏi, Thần không đáp, cứ lặng lẽ nhìn nó, rồi hắn nhẹ nhàng kéo nó ôm vào lòng

Reng..Reng…Reng

Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên phá tan bầu không khí im lặng. Khôi Thần buông Thuyên ra, lấy điện thoại ra nghe, ừ ừ vài tiếng rồi cúp

- Giờ anh ra ngoài, sẽ về trễ, ngủ trước đi đừng đợi

Hắn vuốt mái tóc mềm của Thuyên, hôn nhẹ lên trán rồi chạy nhanh xuống nhà, Thuyên chưa kịp nói gì thì hắn đã đi rồi. Hiểu Thuyên thở dài, bước xuống phòng khách, đổ người xuống ghế sopha, miên man với vô vàn suy nghĩ

Rầm rầm rầm

An Hiểu Thuyên giật mình ngồi dậy, dụi dụi mắt do vừa ngủ quên, còn đang nghĩ xem tiếng động từ đâu ra thì chợt có tiếng gọi lớn

- Chị Thuyên, mở cửa, mở cửa

Kèm theo đó là tiếng đập cửa dồn dập, Thuyên vừa ra mở cửa vừa làu bàu

- Nhà có chuông không bấm lại đi gõ cho đau tay, thằng này rõ điên

Khi cửa chỉ mới vừa được mở hé ra thì Won đã xồng xộc lách người vào

- Thằng nhóc này làm gì vậy??

Thuyên kinh ngạc nhìn cậu, còn chưa nhận được câu trả lời thì nó đã bị Won hỏi ngược lại

- Có thật không?

- Chuyện gì?

- Căn bệnh của chị

- Gì cơ? Sao..

- Sao em biết chứ gì. Lần trước lúc chị ngất xỉu lý do giảm cân em vốn không tin nên đã âm thầm tìm hiểu, viện trưởng bệnh viện chị khám chính là bố của em

Hiểu Thuyên mắt chữ A mồm chữ O nhìn Won, chuyện xảy ra quá nhanh khiến nó chưa biết phải nói gì, còn Won thì mặt đỏ bừng vì xúc động mạnh, miệng liên tục phả ra những làn khói trắng. Ngay khi biết được tình trạng bệnh của Thuyên, cậu đã không thể ngăn mình chạy thật nhanh đến đây để xác định rõ

Hiểu Thuyên hơi cụp mắt xuống. Hít một hơi thật sâu, nó nhìn thằng vào Won, bình thản gật đầu

Won mím chặt môi, người hơi mất thăng bằng ngã về sau

- Chị định giấu đến khi nào chứ?

Won hỏi một cách tức giận, tay cậu nhóc nắm chặt đến đỏ bừng cả lên. An Hiểu Thuyên nhìn Won, cậu nhóc bình thường chẳng dám nhìn nó quá 10 giây hôm nay lại có thể đứng quát vào mặt nó thế này, hẳn là tức giận lắm đây, Thuyên hơi mỉm cười đáp

- Đến khi không thể giấu nữa thì thôi

- Tại sao?? Tại sao chứ???

Won nắm chặt lấy bờ vai gầy gò của Hiểu Thuyên lắc mạnh. Thuyên nhìn vào đôi mắt đã ướt nước của cậu mà xót xa. Nó đưa tay lên, vuốt khẽ mái tóc thường ngày vốn được chải gọn ghẽ của Won

- Vì chị không muốn những người chị yêu thương nhìn chị như cách em đang nhìn chị nhóc à

Won ngẩng người, toàn thân cậu như đóng băng. Thuyên mỉm cười nhéo má cậu rồi kéo vào trong nhà

- Nào đi ăn cơm thôi, chị tự làm đó

- Chà lâu rồi không thấy đại ca của trường N, cứ tưởng mày chết rồi chứ

Dương Khôi Thần gỡ nón bảo hiểm ra, khuôn mặt lạnh băng chẳng để ý đến câu nói khích bác

- Bớt sủa, xông lên đi

Đám bên kia nóng máu, cũng chẳng thèm nói nhảm nữa, cùng lúc nhào lên đấm đá túi bụi. Khôi Thần với lấy cây gậy bóng chày, mặt không chút biểu cảm, liên tục đập tới

Một lúc sau đã tàn cuộc, cả đám người nằm la liệt dưới sàn, có lẽ Dương Khôi Thần ngay từ đầu đã chẳng để tâm đến nên khi trận đấu kết thúc hắn cũng không biết, vẫn liên tục đập phá, cho đến khi có tiếng Jin can ngăn hắn mới như sực tỉnh

Dương Khôi Thần thản nhiên lau vết máu trên mặt, buông cây gậy đã dính đầy máu xuống đất và phóng thẳng đi

- Hôm nay đại ca làm sao vậy??

- Ừ, nhìn đáng sợ quá

Mấy tên đàn em sợ hãi nhìn theo, luôn miệng bàn tán. Jin nhìn đám người bị đập vô cùng thê thảm kia, khẽ thở dài

- Đi cẩn thận

Hiểu Thuyên đưa tay lên tạm biệt Won, cậu nhóc đi ba hồi lại quay lại nhìn, cho đến khi đến góc quẹo rồi vẫn ráng nhìn lại khiến Thuyên chỉ biết lắc đầu cười. Suốt bữa ăn cậu nhóc cứ liên tục nói với Thuyên về những thói quen ăn uống tốt cho tim, những điều cần kiêng cử v..v. Và Thuyên cũng chỉ biết chăm chú lắng nghe, giả vờ như căn bệnh đó chỉ là một căn bệnh thông thường có thể chữa khỏi

Khi vừa quay bước vào nhà thì tiếng chuông cửa lại vang lên, Thuyên tự hỏi lần này lại là ai đây. Có lẽ hôm nay trời đẹp đến nỗi thay phiên đưa đến cho An Hiểu Thuyên những vị khách đầy bức ngờ

- Ba?

- Con sao rồi?

Hiểu Thuyên vừa rót trà cho ba vừa cười tươi

- Con rất khỏe. Ba và mẹ vẫn khỏe chứ ạ?

Ông An nhấp ngụm trà, trả lời qua loa

- Vẫn khỏe vẫn khỏe. Chồng con đi đâu rồi?

- Dạ anh ấy bận việc ra ngoài rồi ạ

Thuyên tiến đến ngồi cạnh ba, đang định hỏi ông có việc gì mà lại ghé về đột xuất thì ông đã lên tiếng

- Ta nghe nói con đã đồng ý phẫu thuật

- Dạ?

Thuyên ngừng nhai miếng bánh, hơi mím môi lại, ánh mắt nhìn sang phía khác

- Dạ phải

Ông An không đáp lại, bầu không khí dần trở nên nặng nề

Được một lúc, ông đứng lên, bước vào nhà. Hiểu Thuyên thở lấy thở để, nó căng thẳng đến mồ hôi ướt đẫm áo. Lúc nhỏ hễ lần nào ngồi nói chuyện với ba đều là về vấn đề học tập, mà nó thì lại học rất tệ. Tuy bây giờ không phải đề cập đến bảng điểm tệ hại của nó nữa nhưng thói quen cũ vốn khó bỏ. Nhớ lại những chuyện xưa khiến Hiểu Thuyên bất giác phì cười

Chợt có tiếng nhạc cất lên. Thuyên ngẩng người ngạc nhiên, còn chưa kịp cất tiếng hỏi đã thấy ba từ trong nhà đi ra, lịch thiệp cúi người xuống đưa tay ra

- Có thể nhảy với ba một bản không??

An Hiểu Thuyên mỉm cười, đáp lại bằng một cái nhún chân đầy yêu kiều khiến ông An cũng bật cười

- Có nhớ lần đầu tiên chúng ta cùng nhảy không?

- Sao có thể quên được chứ ạ

Thuyên nhe răng cười. Lần đầu nhảy với ông chính là năm nó học lớp một, trong lớp tổ chức ngày lễ Father’s Day, cuối buổi lễ chính là điệu nhảy của Bố và Con gái, nhưng cả hai người đều không biết nhảy, cứ thay phiên đạp chân nhau đến nỗi cuối bản nhạc, trẻ thì khóc già thì xuýt xoa

- Chà tiểu Thuyên bây giờ đã biết nhảy rồi

- Còn ba vẫn chỉ biết lắc hông

Cả hai cha con phá lên cười. Hiểu Thuyên biết nhảy do trước lúc cưới Mama Dương đã đăng ký cho nó học để có thể cùng chú rể nhảy điệu Van trong lễ cưới, nhưng cuối cùng do say xỉn quá nên Thuyên mãi vẫn chưa có dịp dùng đến

An Hiểu Thuyên dịu dàng nhìn ba mình, ông chốc chốc lại nhìn xuống dưới chân, vụng về cố bước theo nó. Mái tóc bóng mượt vẫn thường được chải lên gọn ghẽ của ba lúc trước đã không còn ,Thuyên đưa tay lên vuốt mái tóc muối tiêu của ba, cảm nhận sự tàn phai của năm tháng qua từng kẽ tay.

Đừng nhìn An Hiểu Thuyên bề ngoài tuy lôi thôi nhưng gia đình lại rất danh giá vì cả ba và mẹ đều là những bác sĩ phẩu thuật nổi tiếng, phong thái sang trọng cao quý. Thuyên mím chặt môi, trong kí ức lúc nhỏ, ba lúc nào cũng nghiêm khắc, vầng trán cao hay nhăn lại cùng với những bộ đồ sang trọng đầy xa cách. Nhưng ông bây giờ, như một dũng sĩ đã cởi bỏ hết áo giáp, hiền lành, bình dị.

Ba đã già rồi

Ông An ngước lên, đôi mắt trầm đυ.c nhìn Thuyên hiền từ. Nó mỉm cười, vòng tay ôm chặt lấy ông, nhẹ nhàng nói

- Con dẫn ba đi nhé

Ông chớp nhanh đôi mắt đã thoáng ướt, gật gật đầu rồi đưa tay vuốt mái tóc cho con, tay kia vỗ nhẹ lưng cho nó như ông hay làm để dỗ dành An Hiểu Thuyên lúc nó còn bé

Tiếng nhạc cứ ngân dài trong ngôi nhà mà ngày xưa họ từng ở, dường như thời gian đang quay ngược lại, quay ngược lại thời điểm năm xưa, một người đàn ông lặng lẽ tập nhảy lúc nửa đêm, chợt đèn bật sáng, đứa con gái nhỏ đang tròn xoe mắt nhìn ông và rồi đòi vừa bế nó vừa nhảy. Khi màn đêm đã phủ xuống, ánh đèn ấm áp từ cửa sổ phòng khách của một căn nhà thu hút sự chú ý, ở đó, người đàn ông đang bế một con nhóc đung đưa theo bản nhạc, đôi mắt cô bé ngời sáng, miệng cười đầy thích thú ôm ghì lấy cổ của ba. Hình ảnh cô con gái nhỏ lúc đó, luôn khắc sâu trong tâm trí ông, cũng như hơi ấm khi người ba ôm lấy thân thể nhó bé của con gái, cũng sẽ sống mãi trong kí ức của nó

Ngày đó, ba dìu Thuyên nhảy những bước vụng về đầu tiên, và hôm nay, nó dẫn ông nhảy điệu nhảy cuối cùng

- Xin lỗi ba
« Chương TrướcChương Tiếp »