Chương 20: Tu Tiên Giới (2)

Nhìn mấy tên ma tu bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa rõ ràng không có ý tốt, Lâm Tiểu Đường hơi sửng sốt.

Sở dĩ nàng đi về hướng này, đơn thuần là vì nghe có tiếng xe ngựa ngang qua, cảm thấy gần đây hẳn có người, nên đến xem.

Nếu có thể dùng thần thức của nguyên chủ, nàng hẳn đã tránh khỏi đám người này. Nhưng Bạch Liên Nhi hạ độc quá tàn nhẫn, khiến nàng chỉ có thể dùng mắt thường quan sát xung quanh.

Mà ở vực Ma Vụ này đâu đâu cũng bao trùm những luồng ma khí ngưng tụ thành sương đen, mấy thứ đó đã thành công che hai mắt nàng, khiến nàng không thể phân rõ phương hướng.

Cứ như vậy, còn chưa đi được bao lâu, Lâm Tiểu Đường đã đυ.ng phải đám ma tu, còn bị họ bắt được.

Nhưng… Đây cũng không phải chuyện xấu.

Nàng thầm nghĩ.

Bên kia, đám ma tu hai mắt sáng ngời kinh ngạc nhìn thiếu nữ xinh đẹp thanh lãnh lại bị trọng thương trước mặt.

Có thêm một cống phẩm như vậy, ma chủ Xích Thành hẳn sẽ càng hài lòng, ban thưởng cho họ cũng càng nhiều.

Bắt được một nữ tu lạc khỏi tông môn ở nơi này, không khác gì tiền từ trên trời rơi xuống, ai không nhặt mới là kẻ ngu!

Đến nỗi chuyện một nữ tu sĩ bị trọng thương xuất hiện ở chỗ này quá mức kỳ quái, có phải là bẫy hay không, họ cũng từng nghĩ tới.

Nhưng phía họ có khoảng bảy tám ma tu Trúc Cơ kỳ, còn một lão già cầm đầu Kim Đan kỳ ở đây.

Cho dù có âm mưu, họ cũng không sợ.

Càng khỏi phải nói tới việc đối phương chỉ có một mình, còn đang bị thương nặng, hơn nữa chỉ là một thiếu nữ tu vi mới Trúc Cơ kỳ thì có bản lĩnh gì?

Nghĩ vậy, mấy tên ma tu lập tức lao đến ra tay bắt Lâm Tiểu Đường.

Xuất phát từ tự tin, không ai chú ý thấy nhiệt độ xung quanh đang dần giảm xuống.

Cũng không ai phát hiện, làn sương đen đầy ma khí cuồn cuộn trước đó bất giác trở nên đen đặc lại, còn đen hơn cả màn đêm.

… Nửa canh giờ sau, bao gồm cả lão già Kim Đan kỳ, sắc mặt mọi người đều tái nhợt, không còn chút sức lực ngã xuống đất.

Chuyện vừa xảy ra quá đáng sợ, thế nên dù đã thoát khỏi ảo cảnh kinh dị của Lâm Tiểu Đường bố trí, họ vẫn chưa hoàn hồn lại.

Đối với ma tu mà nói, tâm ma vốn là thứ tồn tại chuyên để khắc chế bọn họ.

Trùng hợp năng lực của Lâm Tiểu Đường lại chuyên tấn công tâm lý.

Nhìn thiếu nữ chậm rãi đi về phía họ, dù là lão già Kim Đàn kỳ cũng vô thức nuốt nước bọt, trong mắt toát ra nỗi sợ hãi và kiêng kị.

Họ không phải chưa từng nghĩ đến việc canh lúc Lâm Tiểu Đường không để ý mà bất ngờ tấn công nàng.

Nhưng đối phương giống như sớm đoán trước được, mỗi lần lòng họ dâng lên ác ý, trong lòng đồng thời lại dâng lên cảm giác sợ hãi mãnh liệt khiến họ hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng.

Sau khi thử vài lần như vậy, đối mặt với thiếu nữ trông yếu ớt trước mặt, bất giác lòng họ đều dâng lên cảm giác rùng rợn.

“Ta không gϊếŧ các ngươi.” Lâm Tiểu Đường nhìn dáng vẻ hoảng sợ của họ, nàng bình tĩnh nói tiếp: “Các ngươi mau nói cho ta biết tất cả chuyện liên quan đến Ma giới.”

Những năm tháng sau này e là nàng phải sống ở Ma giới.

Biết trước hoàn cảnh ở đây, cũng đỡ phải gặp chuyện.

Tính mạng bị nàng nắm giữ, đám ma tu nào dám không nghe lời.

Vốn ma tu cũng không có khí phách gì đáng nói, nghe Lâm Tiểu Đường nói vậy, họ không chút do dự lập tức khai hết chuyện ở Ma giới ra.

“Hiện tại Ma giới có 24 tòa thành trì, mỗi thành trì do một vị ma chủ quản lý.” Họ nói: “Tất cả ma chủ đều phải nghe lệnh chủ nhân Ma giới, ma quân Đoạn Hành.”

Đoạn này đúng như nội dung cốt truyện hệ thống gửi cho nàng.

Thú vị chính là ma quân Đoạn Hành chính là phụ thân của nam chủ Đoạn Minh.

Năm đó, ma quân Đoạn Hành sau khi trọng thương bị mất trí nhớ, ở nhân gian đã thành thân cùng một nữ tử phàm nhân, sinh ra một cặp bé trai song sinh.

Hai huynh đệ này, một người là nam chủ Đoạn Minh, người còn lại chính là đối tượng cứu vớt lần này của nàng, vai ác Đoạn Kiêu.

“Ma chủ của các ngươi là vị nào?” Lâm Tiểu Đường lại hỏi.

“Ma chủ Xích Thành.” Họ đáp: “Xích Thành gần vực Ma Vụ nhất, chỉ cách đây một trăm dặm.”

Sau khi cặn kẽ hỏi đám ma tu, Lâm Tiểu Đường nhận được không ít thông tin liên quan đến ma chủ Xích Thành:

- Tu vi Nguyên Anh trung kỳ, bản tính tàn nhẫn hung bạo, thích gϊếŧ chóc, thèm khát máu thịt thiếu nữ xinh đẹp.

Tóm tại, đây là một tên biếи ŧɦái.

Sau khi nhận đủ nhiều tình báo, Lâm Tiểu Đường khẽ cười.

Giây tiếp theo, canh lúc lão già Kim Đan kỳ chưa kịp phòng bị, nàng ra tay nhanh chóng lại tàn nhẫn, trực tiếp khoét một lỗ ở đan điền của lão!

Lâm Tiểu Đường không ngu, đám ma tu này ngoài mặt tỏ vẻ cung kính nhưng trong lòng lại đối với nàng đầy ác ý.

Tu vi cao hơn nàng, đó là sự tồn tại không dễ khống chế, còn không bằng tiêu diệt cho rồi.

Nhìn thi thể lão già kia ngã xuống đất, đám ma tu xung quanh càng thêm sợ hãi.

Lâm Tiểu Đường lại thản nhiên ra mệnh lệnh thứ hai.

“Thả những người trong l*иg ra, mang ta về Xích Thành.” Nàng nói.

Họ nhìn y phục Thái Thanh Tông trên người Lâm Tiểu Đường, lại nhìn tuổi tác của nàng, đại khái đã đoán được ý định của nàng.

Thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, xả thân cứu người, không phải là sở thích của đám tu sĩ tự xưng chính đạo kia sao?

Tuy trong lòng khịt mũi coi thường, nhưng vì mạng sống, họ vẫn nghe lời cắn răng thả đám nữ nhân kia ra.

Đám nữ nhân bị bắt tới, trong đó còn có vài vị tu sĩ.

Ngũ quan nhạy bén, họ sớm đã nghe thấy đối thoại ở bên ngoài, cũng biết họ gặp người tốt giúp đỡ.

Nhưng vượt ngoài suy nghĩ của Lâm Tiểu Đường, đám nữ nhân này sau khi được ma tu thả khỏi l*иg, cũng không tỏ ra vui sướиɠ mấy.

Có vài người tâm lý yếu ớt, thậm chí còn ngồi sụp xuống đất gào khóc.

Đối với nữ tử ở thế giới này, trinh tiết lớn hơn tất cả.

Sau khi các nàng bị bắt cóc, cho dù các nàng không bị gì. Nhưng trong mắt người ngoài, các nàng đã là những nữ tử hạ tiện mất đi trinh tiết, là những người phải thắt cổ tự tử.

Còn mấy nữ tu sĩ kia, cũng không khá hơn mấy nữ phàm nhân là mấy.

Đan điền của các nàng đã bị độc dược phá huỷ, chỉ còn là một phế nhân. Dù thoát khỏi l*иg giam, cũng khó sống sót rời khỏi vực sâu.

Không chỉ vậy, sau khi các nàng trải qua muôn trùng khó khăn trở về tông môn, thứ chờ đợi các nàng, chính là lại bị vứt bỏ.

Lâm Tiểu Đường chưa từng sống ở thời cổ đại, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.

Nghe các nàng khóc lóc kể lể xong, nàng nghĩ một lúc rồi nói: “Một khi đã vậy, các ngươi đừng đi nữa, cùng ta đến Xích Thành đi.”

Ma tu: “...”

Không phải chứ? Ả ta thật sự coi Xích Thành là nhà của ả hả?

Cũng không biết ả ta lấy đâu ra tự tin cho rằng bản thân ả có thể bảo vệ đám nữ nhân vô dụng này.

Thấy Lâm Tiểu Đường không định thả mấy nữ nhân đó nữa, đám ma tu liền đưa họ về l*иg.

Sau đó, họ tiếp tục đánh xe dẫn Lâm Tiểu Đường đi về phía Xích Thành.

Con ả này muốn chết, mắc gì họ phải cản?

Họ thật sự đánh không lại con ả này. Nhưng ở Xích Thành, có rất nhiều ma tu Kim Đan kỳ.

Đám ma tu oán hận Lâm Tiểu Đường, lòng thầm vui sướиɠ chờ mong nàng gặp nạn.

Khoảng cách từ vực đến Xích Thành rất gần, hơn nữa chở xe cũng không phải ngựa thường, mà yêu thú ở Ma giới.

Không lâu sau, đám người Lâm Tiểu Đường đã tới ngoài thành Xích Thành.

Lúc này, vài tên ma tu có ý đồ xấu đã bắt đầu lén liên hệ với các ma tu khác.

Họ hy vọng sau khi vào Ma Thành, có thể bày ra thiên la địa võng bắt giữ thiếu nữ không biết trời cao đất dày này.

Nhưng có lẽ đã đoán được suy nghĩ của họ, sau khi đến Xích Thành, Lâm Tiểu Đường lặng yên không chút tiếng động biến mất.

Ai cũng không biết nàng rời đi bằng cách nào, hình như chỉ trong chớp mắt, nàng đã biến mất giữa không trung.

Ma tu: “...”

Nhìn thùng xe trống rỗng, đám ma tu nhìn nhau.

…Họ hoàn toàn không lường trước được, nữ nhân vừa rồi còn kiêu căng ngạo mạn, lúc này lại trốn chui trốn nhủi chạy mất dép.

Kết quả như vậy khiến đám ma tu chỉ có thể thầm mắng chửi mấy câu.

Sau đó họ cùng những ma tu khác dẫn đám nữ nhân trong l*иg sắt đến gặp ma chủ.

Mặc kệ thế nào, trước hết phải giao mấy nữ nhân này cho ma chủ hưởng dụng cái đã.

Nói cách khác, nếu con ả kia lại làm chuyện gì, cũng không liên can gì đến họ.

Mang suy nghĩ đó, đám ma tu chạy suốt đêm đến cung điện của ma chủ.

Lại không phát hiện, đám nữ nhân trong l*иg sắt đang bình tĩnh đến lạ thường.

Vốn các nàng là người nhất định phải chết, có thể sống hay không đều mặc cho số mệnh.

Trước đó vị tiên tử kia ra tay cứu giúp các nàng, được vậy đã tốt lắm rồi.

Có nữ hài thậm chí nhắm chặt hai mắt lại, thầm cầu nguyện cho tiên tử xinh đẹp tốt bụng kia có thể mau chóng thoát khỏi nơi này.

Cứ như vậy, các nàng bị đám ma tu kéo đến tiền điện của ma chủ.

Nhưng khi đám ma tu đến trước cung điện của ma chủ Xích Thành, họ chợt nhận ra có gì đó không đúng.

Từ trước tới giờ, cung điện luôn đèn đuốc sáng trưng, ồn ào náo nhiệt, phù hoa hào nhoáng. Nhưng bây giờ nó lại chìm trong bóng tối.

Trong ngoài cung điện không có bất kỳ âm thanh gì truyền ra, không khí thoáng chốc an tĩnh đến rợn người.

“Sao vậy…”

“Ma chủ đâu? Ma chủ ở đâu?!!!”

“Còn đám thủ vệ canh giữ ngoài điện nữa, họ đâu rồi? Sao họ cũng không ở đây?”

“Chúng ta có nên vào xem sao không?”

Tiếng xì xầm bàn tán vang lên, không ít người bắt đầu lo lắng bất an.

Mấy trăm năm qua, cho đến tận bây giờ họ chưa từng gặp tình huống nào như thế này.

Trong đám người, mấy tên ma tu từng đấu với Lâm Tiểu Đường, mặt mày chợt tái mét.

Dường như họ đã đoán được gì đó, ánh mắt nhìn về cửa cung điện, thoáng chốc lộ ra vẻ sợ hãi khôn cùng.

Cộp… Cộp… Cộp…

Không biết qua bao lâu, cuối cùng trong cung điện truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Dưới sự chú ý của vô số người, đại môn mở ra, một bóng người mảnh mai xuất hiện trước mặt họ.

— Là Lâm Tiểu Đường.

Thiếu nữ thanh lãnh, tay cầm đầu ma chủ Xích Thần, vẻ mặt nàng bình thản chậm rãi bước ra khỏi cung điện.

Dưới chân nàng, dòng máu đỏ sẫm từ trong cung điện thong thả chảy ra ngoài cửa, khiến gương mặt xinh đẹp thanh lãnh của nàng càng tăng thêm chút âm lãnh quỷ dị.

“Ma chủ tiền nhiệm đã chết.” Nàng lạnh nhạt nói: “Từ giờ trở đi, ta chính là ma chủ của Xích Thành.”