Chương 38: Fuckboy Xuyên Không Nghịch Tập (10)

Xe buýt số 444?

Nháy mắt nghe thấy cái tên này sắc mặt Lý Phàm tức khắc thay đổi.

Trong thành phố, chuyến xe buýt số 444 cực kỳ nổi danh.

Anh ta hoàn toàn không ngờ, bản thân mình lại lên chiếc xe này!

Lộ trình của xe buýt số 444 rất hẻo lánh, tổng cộng có ba trạm.

Trạm đầu tiên là trạm đường Kiến Quốc, trạm thứ hai là cầu Hoàng Giang từng bị sập gây ra vô số thương vong. Trạm cuối cùng là khu nghĩa trang lớn nhất thành phố Vĩnh Thọ.

Những tin đồn liên quan đến nó có mặt khắp nơi trên mạng, đến cả người xuyên việt từ thế giới khác đến như Lý Phàm còn biết đến danh tiếng của nó.

Nếu những tin đồn đó chỉ là lời đồn đãi vớ vẩn trên mạng, giống như chuyện về ông kẹ (ông ba bị) thì thôi.

Cố tình chuyến xe buýt này giống như trúng tà, tai nạn giao thông liên tục diễn ra, chỉ cần lên mạng tìm tên nó là có thể thấy mấy chục bài báo liên quan.

Cho dù có đổi tài xế thì chuyến xe này vẫn luôn xảy ra vô số sự cố ngoài ý muốn.

Điều khiến người ta sợ hãi hơn chính là những sự cố ngoài ý muốn đó hết 80% là xảy ra với chuyến xe cuối cùng.

Đặc biệt là buổi tối mười năm trước, tài xế xe buýt số 444 chuyến cuối bởi vì gặp chuyện nghĩ quẩn đã lao xe xuống sông Hoàng Giang, khiến hơn hai mươi hành khách trên xe tử vong, không một ai sống sót khiến cả nước chấn động.

Sau đó vì bình ổn những lời đồn trên mạng, cũng để trấn an lo lắng cho người dân, cơ quan chức năng đã loại bỏ thời gian chở khách buổi tối của chuyến xe buýt số 444, cuối cùng chuyến xe đó chỉ còn lại trong lịch sử.

Bình thường từ sau sáu giờ chiều tuyến xe buýt số 444 sẽ không di chuyển nữa.

Cho nên… Chiếc xe mình lên là thứ gì?

Mặt mày Lý Phàm tái mét, chân tay bất giác cũng bắt đầu run rẩy.

Anh vội lấy điện thoại di động trong túi ra định nhắn tin cho Sở Yêu Nhiêu.

Nhưng cố tình đúng lúc này, điện thoại của anh ta lại không có tín hiệu.

Sao vậy? Sao lại không có tín hiệu?!!!

Lý Phàm càng thêm hoảng loạn, một nỗi sợ không tên bóp chặt trái tim của anh ta khiến hơi thở của anh ta trở nên dồn dập.

Anh đã nhận ra chuyến xe này tuyệt đối có vấn đề!

Cho dù là bầu không khí lạnh lẽo đến cả sự yên tĩnh đến kỳ dị còn có những vị hành khách chỉ cúi gầm đầu không nói lời nào.

Đến cả Lâm Tiểu Đường ngồi cạnh anh ta cũng rất kỳ lạ, không rõ cô ta có bị gì không, từ khi lên xe vẫn luôn im lặng ngồi đó như một pho tượng.

Cả chiếc xe chỉ có một mình anh ta vẫn đầy sức sống.

Không được mình phải xuống xe, mình cần nghĩ cách!

Giờ khắc này, dù là Lâm Tiểu Đường hay web tiểu thuyết Vân Tiêu đều bị Lý Phàm vứt sang một bên.

Anh ta chỉ muốn sống sót, anh ta chỉ muốn thoát khỏi cái nơi chết tiệt này!

Xuất phát từ nỗi sợ đối với ma quỷ, Lý Phàm há miệng nhiều lần vẫn không sao nói nên lời bảo tài xế dừng xe.

Ai biết tài xế của chuyến xe quỷ dị này là người sống hay là thứ gì khác…

Lý Phàm nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn yên lặng trở lại ngồi vào chỗ của mình.

Anh ta thầm nghĩ chờ đến trạm kế tiếp sẽ nhanh chân chạy xuống, nhất định sẽ không đợi đến trạm cuối nghĩa trang.

Mang ý nghĩ đó, anh ta bắt chước những hành khách khác, không nói lời nào, không nhúc nhích, cúi gầm mặt.

Bầu không khí yên tĩnh hoàn toàn bao trùm lên chuyến xe tối tăm này, đến cả tiếng thở cũng mỏng manh đến mức không thể nghe thấy.

Không biết trôi qua bao lâu, một vị khách ngồi ở hàng thứ ba đột nhiên ngẩng đầu lên.

Da cô ta tái xanh, trông có vẻ là một cô gái trẻ tiều tuỵ.

Giờ đã cuối thu nhưng cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, trên váy dính đầy những vết bẩn màu đỏ sậm liếc mắt một cái đã biết đã là những vết máu loang lổ.

Cô gái mặc váy ngủ lấy điện thoại ra không biết cô gọi cho ai chỉ nghe thấy tiếng gõ phím ‘cọc cọc cọc’ vang lên, âm thanh đó vang lên thật rõ ràng trong chiếc xe an tĩnh.

Chừng vài giây sau, điện thoại của cô phát ra một âm thanh rè rè đứt quãng: “Tiểu Tĩnh… rè rè… Là em sao?…”

“Là em đây, A Cường.”

Trong bóng tối, giọng nói của cô gái phát ra mang theo một cảm giác lạnh lẽo khó tả: “Em thấy hết rồi, tối hôm đó, anh và em gái em lên giường với nhau.”

“Tiểu Tĩnh… rè rè… Em hiểu lầm rồi, đều tại nó… rè rè… quyến rũ anh…”

Đầu bên kia của điện thoại, người đàn ông đang cố sức giảo biện.

Trong chiếc xe yên tĩnh, giọng anh ta pha lẫn những tiếng rè vang lên thật vặn vẹo và quỷ dị.

“Lòng anh chỉ luôn có… rè rè… chỉ có mình em…”

Đối với lời giảo biện của người đàn ông, cô gái mặc áo ngủ không chút xúc động.

Cô khẽ cười, giọng điệu đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng: “A Cường, anh vẫn còn ở khu phố gần sông Hoàng Giang sao?”

“Em muốn làm gì?... rè rè… Em định làm gì?!!!”

Bên kia điện thoại, giọng điệu của người đàn ông chợt trở nên vô cùng hoảng sợ: “Em đừng… rè rè… đừng đến tìm anh!”

Cô gái nghe thế chỉ tiếp tục khẽ cười, không nói gì tiếp.

Đúng lúc này, tốc độ của chuyến xe buýt số 444 đột nhiên chậm lại.

【Keng! Đã đến trạm cầu Hoàng Giang, hành khách vui lòng mang theo đồ đạc, xếp hàng xuống xe.】

Tiếng thông báo của xe buýt vang lên giữa cây cầu Hoàng Giang.

Giây phút nghe thấy tiếng thông báo này, Lý Phàm vẫn luôn nghe lén đoạn đối thoại giữa cô gái mặc váy ngủ cùng chồng cô ta tức khắc đứng dậy, chuẩn bị chạy về phía cửa sau.

Nhưng không khéo lúc này cô gái mặc váy ngủ vừa gọi điện thoại cũng đứng dậy.

Cô gái vừa đứng dậy một mùi máu nồng nặc cũng toả ra khắp nơi.

Lúc này, Lý Phàm mới thấy trên bụng cô ta có một đứa bé đen thui như mực đang nằm trên đó!

“Bảo bối, đừng có gấp, chúng ta sắp được gặp ba con rồi…”

Vuốt ve đứa bé dị dạng đu đeo trên bụng mình, gương mặt tái xanh của cô gái trở nên vô cùng dịu dàng.

Máu cùng cuống rốn từ bụng của người phụ nữ chảy ra, ồ ạt chảy xuống đất nhuộm đỏ cả sàn xe buýt.

Người… Người phụ nữ này là quỷ!

Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, hai chân Lý Phàm bủn rủn, mồ hôi lạnh chảy ướt cả người.

Cái gì? Mình xuống cùng trạm với nữ quỷ?!!!

Không được, mình không thể xuống nếu không mình sẽ chết chắc trong tay ả ta!

Không tiếp tục đi về phía trước, Lý Phàm nuốt nước bọt, ngây người đứng đó.

Cô gái mặc váy ngủ dường như không nhìn thấy Lý Phàm, cô ta từ từ lướt qua anh ta.

Trong thoáng chốc đi ngang qua, vài sợi tóc của cô xẹt qua người Lý Phàm, chỉ thế cũng đủ khiến anh ta cảm nhận được cơn lạnh lẽo thấu xương.

Sau khi cô ta xuống xe, Lý Phàm mới cảm thấy như sống lại, vội lùi về sau vài bước, nhấc hai chân vẫn còn run rẩy về chỗ ngồi.

Tiếp xúc gần với ma quỷ khiến anh ta sợ đến nổi da gà, sợ đến không thở nổi.

Đúng lúc này, đứng trước cửa xe lại có thêm vài người bước lên xe.

Ba hành khách đi đầu mặc áo liệm màu trắng, mặt mày tái xanh, cặp mắt đờ đẫn trông chẳng giống người sống chút nào.

Họ giữ nét mặt vô biểu cảm bước lên xe, rồi đều đứng giữa lối đi giống như những hồn ma vất vưởng.

Nhưng vị khách thứ tư lại là một ông già mặt mày hồng hào, tinh thần khoẻ khoắn.

Ông khoác một chiếc áo khoác mộc mạc màu xám, trên tay cầm theo một cái túi bên trong đựng mấy quả trứng gà cùng rau củ.

Sau khi lên xe, ông nhìn khắp nơi rồi ngạc nhiên nói: “Trễ vậy còn xe buýt hả? May ghê! Già rồi hồ đồ, đến giờ giấc cũng không nhớ, may quá không cần vác bộ về nhà.”

Đây, đây là người sống, người sống giống mình!

Tốt quá, rốt cuộc mình không phải một mình!

Nghe ông già kia lải nhải một lúc, Lý Phàm cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, trái tim cũng thoáng thoải mái hơn.

Mặc kệ thế nào việc có người sống khác cùng lên xe cũng đủ khiến Lý Phàm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Còn Lâm Tiểu Đường?

Cô ta trông còn giống quỷ hơn cả quỷ, Lý Phàm hoàn toàn không trông mong gì vào Lâm Tiểu Đường.

Hơn nữa, nếu không tại cô ta, sao mình lên phải chiếc xe này chứ?

Lý Phàm hoàn toàn quên mất, Lâm Tiểu Đường chạy lên chiếc xe này là vì đám mặc áo đen chặn đường cô.

Mà đám người đó còn là người mà anh ta bảo Sở Yêu Nhiêu phái đến.

【Mọi người ổn định chỗ ngồi, trạm tiếp theo là bệnh viện Nhân Tâm, hành khách xuống xe vui lòng chuẩn bị.】

Sau khi tiếng thông báo vang lên, bốn hành khách vừa lên xe liền tìm chỗ ngồi.

Xe buýt lại khởi động, bắt đầu chạy đến trạm kế tiếp.

Khiến Lý Phàm càng an lòng chính là ông lão xách túi đồ ăn nhìn quanh một vòng cuối cùng đã ngồi cạnh anh ta.

Sau khi ngồi xuống, ông ta kéo kéo quần áo, buồn bực nói: “Sao xe lạnh dữ vậy? Giờ mùa thu mà xe buýt còn mở máy lạnh làm gì không biết?”

Thấy ông già hình như không biết chuyến xe này rất quỷ dị, Lý Phàm nghĩ một lúc rồi vội hỏi: “Ông xuống xe trạm nào vậy?”

“À, sắp tới rồi, bệnh viện Nhân Tâm đó.”

Ông già cũng tốt tính, nghe người lạ hỏi cũng không giận mà nghiêm túc trả lời Lý Phàm.

Biết người sống này cũng chuẩn bị xuống xe, Lý Phàm càng kích động.

Trạm kế tiếp có ma quỷ xuống hay không? Đây chính là điều vẫn luôn ám ảnh Lý Phàm.

Nhưng chỉ cần mình xuống xe cùng ông này già, vậy có nghĩa là mình có người đi cùng.

Có người đi cùng chắc chắn sẽ an toàn hơn đi một mình.

Lỡ như đám ma quỷ đó định hại họ, anh ta còn có thể đẩy ông già kia ra làm lá chắn.

Một ông già yếu lớn tuổi, một thanh niên trẻ tuổi khoẻ mạnh, cơ hội sống sót cao hơn đương nhiên là mình!

“Ông à, con thấy chân cẳng ông không khoẻ lắm, nếu không lát con đỡ ông xuống nha.” Nghĩ đến đây, Lý Phàm lập tức nói tiếp: “Hơn nữa giờ không còn sớm, ông đi một mình cũng không an toàn.”

“Đưa tôi về hả? Ờ, vậy cũng được.” Nghe Lý Phàm nói vậy, gương mặt đầy nếp nhăn của ông già lộ ra nụ cười: “Đúng lúc, nhà tôi cách trạm xe buýt xa lắm, đi một mình cũng mệt.”

Nghe ông già đồng ý, Lý Phàm tức khắc thở phào nhẹ nhõm.

Mãi đến lúc này, anh mới nhận ra lưng mình đã thấm ướt mồ hôi lạnh.

Sau khi lau mồ hôi trán, trái tim của Lý Phàm mới đập chậm rãi trở lại.

Anh ta mất sức ngồi dựa vào ghế, cố hết sức ổn định lại hơi thở, không để ông già ngồi cạnh nhận ra điều khác thường.

Lý Phàm và ông già kết thúc cuộc nói chuyện, chiếc xe lại trở về với bầu không khí tĩnh lặng như trước.

Chiếc xe số 444 chậm rãi chạy trên đường, cảnh vật xung quanh dường như bị một màn sương đen cắn nuốt chẳng còn thứ gì.