Chương 10

Thượng Quan Quyết: “A?”

Hắn sửng sốt trong chốc lát, còn tưởng rằng Linh Cửu đang trả thù, vì thế trấn an nói: “Thua thua, hắn tuy rằng nói chuyện khó nghe chút, nhưng hiện giờ cũng nhận được giáo huấn rồi.”

Ai ngờ Linh Cửu thế nhưng bày ra vẻ mặt mờ mịt: “Cái gì nói chuyện khó nghe? Hắn nói cái gì? Ngươi nói thua không tính, ta muốn nghe chính hắn nói, nếu không trận tỷ thí này không tính kết quả. ”

“……” Thượng Quan Quyết im lặng một lát, quay đầu lại nhìn kia binh lính nói: “Còn không mau nhận thua!”

Binh lính kia lúc này mới phản ứng lại kịp, vội vàng nói : “Tiểu quân y uy vũ hùng tráng, ta thua rồi, ta thua rồi !”

Linh Cửu lúc này mới thu tay về, nói: “Ngươi cũng giỏi chịu đánh , đổi thành đại sư huynh của ta, lần thứ ba bị ta đánh ngã đã nhanh chóng nhận thua rồi, ta kính ngươi là một hán tử.”

Binh lính: “……” Sớm biết rằng nhận thua là có thể kết thúc, hà tất phải chịu đánh một cách vô ích ! Ta hối hận, được chưa?

Rất nhanh, Linh Cửu ở giáo trường một trận thành danh, không có người nào không phục với y, Thượng Quan Quyết công khai giao toàn quyền nhiệm vụ huấn luyện tân binh cho Linh Cửu, kêu y cứ dựa theo tiêu chuẩn huấn luyện ở Trường Thanh Môn, chính hắn từ ngày hôm sau trở đi sẽ không tới nữa.

Cứ như vậy qua thêm nửa tháng, ngày ấy Thượng Quan Quyết đang ở trong doanh trại của mình xem bản đồ biên cảnh, phó tướng đột nhiên mang vẻ mặt trầm trọng đi đến.

“Cẩm nguyên, sao ngươi lại tới đây ? Hôm nay không phải cho ngươi đi xem Tiểu Cửu luyện tân binh sao?”

Phó tướng này tên Lâm Cẩm Nguyên, cha hắn từng đảm nhiệm chức vụ trong nhà Thượng Quan, cho nên sau khi hắn lớn lên cũng thuận lý thành chương vào Trấn Tây Quân của Thượng Quan Quyết, cùng Thượng Quan Quyết cũng coi như là lớn lên cùng nhau.

Hắn thấy Thượng Quan Quyết cũng không ngẩng đầu lên, một bộ vui sướиɠ không phiền não, nặng nề thở dài: “Ta xem xong huấn luyện binh rồi.”

Thượng Quan Quyết nói: “Thế nào, rất tuyệt vời ha ?”

Lâm Cẩm Nguyên nói: “Quả thực cực kỳ bi thảm.”

Thượng Quan Quyết cười: “Ăn chút khổ cũng tốt, còn hơn mất đi tính mạng trên chiến trường.”

Lâm Cẩm Nguyên châm chước một lát, lại nói: “Ta cảm thấy không dễ nói lắm, nếu không ngày mai ngươi tự đi xem một chút ?”

Thượng Quan Quyết ngẩng đầu lên, tròng mắt vừa đảo vừa nghĩ, sau đó nói: “Cũng được, cũng nhiều ngày ta vội công vụ, cũng không để ý nhiều đến Tiểu Cửu, ngày mai ta cùng y đến giáo trường vậy.”

Vì thế ngày thứ hai, Thượng Quan Quyết liền đi theo Linh Cửu đến giáo trường.

Người tên Linh Cửu này, ngày thường không thích đánh nhau cùng người khác nhưng một khi đã động thủ, không phân biệt thắng bại thì không chịu bỏ qua, thế nào cũng phải đánh người đến mức quỳ xuống xin tha hoặc giơ tay đầu hàng mới chịu thu tay lại.

Mà hắn giống nhau có thể làm được người trước.

Binh lính được y huấn luyện không một ai mặt mũi không bị đánh đến bầm dập, Thượng Quan Quyết cuối cùng cũng hiểu được câu cực kì bi thảm từ miệng Lâm Cẩm Nguyên.

Lâm Cẩm Nguyên đứng ở phía sau hắn, nhẹ giọng dò hỏi: “Có đủ thảm không?”

Thượng Quan Quyết: “……”

Quả thực quá thảm! Thảm đến mức Thượng Quan Quyết sợ đám tân binh này bị Linh Cửu sống sờ sờ đánh chạy.

Sau khi kết thúc thao luyện, Thượng Quan Quyết ôm lấy bả vai Linh Cửu, kéo y sang một bên, đầy thấm thía nhìn y nói: “Tiểu Cửu, lần sau ngươi có thể đánh nhẹ chút không ?”

Linh Cửu lắc đầu nói: “Không thể, ngươi nói cứ chiếu theo tiêu chuẩn của sư môn, ta như vậy mới đạt tiêu chuẩn.”

“……”

Thượng Quan Quyết suy nghĩ một lát, lại nói: “Kỳ thật, ta đang quan tâm ngươi, sợ ngươi mệt.”

Linh Cửu nói: “Không cần, ta còn chưa dùng tới nội lực.”

“……” Thượng Quan Quyết nghẹn trong chốc lát, “Không phải nói cái này. Ngươi xem, ngươi đem người ta đánh tàn nhẫn như vậy, chờ lúc kết thúc bọn họ không phải lại đến tìm ngươi trị thương hả? Ngươi xem ngươi, đã nhiều ngày đều về doanh trại rất muộn.”

Thời điểm Thượng Quan Quyết nói chuyện với y còn hơi hơi cúi đầu, một đôi mắt đen nhánh nghiêm túc mà nhìn y , thanh âm trầm thấp lại trong trẻo, làm người nhịn không được muốn nghe theo hắn.

Linh Cửu khẽ nhíu mày, cảm thấy Thượng Quan Quyết người này lại dụ dỗ mình, nghiêng mặt đi rồi nói: “Kỳ thật, bọn họ đều đến tìm Hứa lão tiên sinh trị thương, không đến tìm ta, ta ngại phải về doanh trại trước nên mới về muộn.”

“Ồ……” Thượng Quan Quyết lại nói: “Vậy ngươi càng nên nghĩ lại, Hứa gia gia tuổi lớn như vậy, ngươi không biết xấu hổ để ông ấy làm lụng vất vả sao?”

Linh Cửu nhớ tới chưởng môn cùng vài vị trưởng lão trong Trường Thanh Môn, nghiêm túc mà tự hỏi một lát sau đó thành khẩn nói: “Không biết xấu hổ.”

Thượng Quan Quyết: “…… Ta phục rồi!”

Linh Cửu nghe vậy, tính khí lại nổi lên: “Vì sau lại chịu phục? Chúng ta còn chưa đánh qua, ngươi thế nào lại tùy tiện chịu phục ?”

“……”

Sau khi thấy thảm trạng của đám lính, Thượng Quan Quyết vội tìm thời gian mà tận tình khuyên bảo giao lưu với Linh Cửu một phen, khuyên can mãi cuối cùng mới thuyết phục được Linh Cửu không cần dùng biện pháp bạo lực đến vậy, hơn nữa tự tay làm lấy theo ba ngày luyện binh.