Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khi Tướng Quân Cùng Tiểu Quân Y Kết Duyên

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thượng Quan Quyết nói: “Không phải chuyện lớn gì hết, chỉ là dạ dày không tốt lắm, bệnh cũ nhiều năm.”

Linh Cửu bắt mạch cho hắn xong, đi đến trước bàn nhìn bữa ăn còn thừa: “Dạ dày không tốt, nên kiêng lạnh kiêng cay kiêng dầu mỡ, nhưng ngươi toàn ăn mấy thứ này.”

Thượng Quan Quyết hữu khí vô lực mà nói: “Nhưng ta bận quá chớ bộ, hơn nữa không ăn cay nghĩa là sao chứ?”

Lâm Cẩm Nguyên bên cạnh lạnh nhạt nói: “Hứa lão tiên sinh đã nói với ngươi mấy trăm lần, ba bữa một ngày là muốn phát khùng rồi, ngươi không bệnh thì ai bệnh? Ca ngươi đi rồi liền không ai quản được ngươi nữa đúng không? Tiểu quân y, nếu được thì cho hắn vài châm đi, phát triển trí nhớ.”

Linh Cửu ở trên bàn lấy ra giấy bút, đang viết phương thuốc, nghe vậy nói: “Ừ, xác thật cần châm cứu.”

Thượng Quan Quyết: “……”

Lâm Cẩm Nguyên: “Ha ha ha.”

Rất nhanh, Linh Cửu đem phương thuốc đã viết xong giao cho Lâm Cẩm Nguyên: “Phiền toái phó tướng Lâm đi giúp ta bốc thuốc, thuận tiện đem luôn lò dược đưa tới nơi này, phần dùng lửa nấu thuốc cực kỳ quan trọng, ta tự mình nấu. Sau đó tới nhà bếp lấy một chén cháo thanh đạm, ít gạo nhiều nước, có thể cho một ít rau xanh.”

Thượng Quan Quyết chen vào nói nói: “Lại thêm một chút thịt.”

Linh Cửu tỏ vẻ phủ định: “Không thể.”

Lâm Cẩm Nguyên: “Phải vâng lời dặn của đại phu.”

Sau khi Lâm Cẩm Nguyên rời đi, Linh Cửu từ trong lòng ngực móc ra một cái bao vải, ở trên giường Thượng Quan Quyết mở ra, bên trong thanh dài thanh ngắn, thanh nào cũng có, đây tất cả đều là ngân châm.

Thượng Quan Quyết nhìn thoáng qua, cự tuyệt nói: “Không châm nha? Ca ta còn chưa châm ta lần nào đâu?”

“Phó tướng Lâm nói ngươi cần trí nhớ tốt.” Linh Cửu đốt một ngọn nến, cầm lên một cây ngân châm hơ hơ trên lửa, lạnh nhạt đưa ra mệnh lệnh: “Nằm sấp xuống, cởϊ qυầи áo.”

Thượng Quan Quyết cuối cùng vấn phải cởϊ áσ một cách không tình nguyện, nằm bò ra trên giường.

Khi Linh Cửu châm cây đầu tiên, hắn đau đến “Ui” một chút, cả người cơ bắp cứng đờ. Linh Cửu vỗ vỗ bờ vai của hắn, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp: “Thả lỏng.”

Thượng Quan Quyết nhịn không được nói: “Châm cứu đau đến vậy sao? Hay là ngươi cố ý?”

Linh Cửu nói: “Châm cứu không đau, nhưng trong cơ thể ngươi có một cổ hàn khí kỳ quái.”

Nhớ tới ngày nghỉ tắm gội lúc đó, Thượng Quan Quyết lại quấn áo lông chồn và găng tay, có thể nói là trang phục Hưng Sư Động Chúng(*), Linh Cửu hỏi: “Ngươi có phải rất sợ lạnh không?”

(*)兴师动众 [xīngshīdòngzhòng]: ra quân ồ ạt; phát động nhiều người làm một việc gì đó; động viên thi công; huy động nhân lực (thường mang nghĩa xấu)。

Thượng Quan Quyết sửng sốt, trầm mặc một lát mới nói: “Không, ta đã từng không sợ lạnh. Năm nay là lần đầu tiên cảm nhận được cơn gió lạnh thấu xương, thật thú vị.”

Tuy rằng hắn ngữ khí nhẹ nhàng, Linh Cửu lại không cảm thấy buồn cười một chút nào, trên tay đâm châm không ngừng: “Không thú vị, nếu ta không ở đây, ngươi khả năng sẽ chết.”

“…… Là độc?”

Linh Cửu nói: “Không tồi, là một loại độc rất khó phát hiện, cũng rất khó giải. Loại độc này có tên là Phược Tâm Võng, xuất từ sư môn của ta, lúc đầu hàn khí nhập thể, cực kỳ sợ lạnh; rồi sau đó, máu trong cơ thể đông cứng lại, tứ chi dần dần không thể động đậy, chờ đến lúc máu trong trái tim cũng đông lại, ngươi sẽ chết. Ngươi tốt nhất nên nghĩ lại thật kĩ, ai cùng ngươi có thâm cừu đại hận?”

Thượng Quan Quyết nghe xong, dường như cũng không kinh ngạc: “Có nhưng quá nhiều, vô luận là Tây Quyết hay Bắc Chiếu, có rất nhiều người muốn ta không được chết tử tế.”

“……” Linh Cửu nghe xong không hề đáp lời, yên lặng châm cứu ở trên người Thượng Quan Quyết. Người này trừ bỏ lúc không hề phòng bị ba đầu mà một tiếng thở nhẹ, bây giờ liền không còn dao động chút nào, ngoại trừ việc người hắn đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Lúc Lâm Cẩm Nguyên trở về, Linh Cửu đã châm cứu xong, Thượng Quan Quyết cũng thay một cái áo sạch sẽ hơn, ngồi ở trên giường nghỉ ngơi.

Lúc sau, Thượng Quan Quyết uống xong chén cháo thanh đạm, Linh Cửu chỉ chỉ Lâm Cẩm Nguyên mang dược liệu lại đây, chuẩn bị bắt đầu sắc thuốc canh: “Ngươi nằm xuống nghỉ ngơi, ta nấu dược cũng tầm hơn canh giờ, đủ để ngươi ngủ một giấc.”

Thượng Quan Quyết nói: “Ta không nghỉ, để ta đây xem công văn một lát đi. Nó trên bàn thôi, cho ta đi một chút.”

Linh Cửu lắc lắc đầu: “Mấy đêm này, đèn trong lều của ngươi không bao giờ tắt sớm, người bệnh nghỉ ngơi không tốt sẽ ảnh hưởng đến sự khôi phục, còn xin tướng quân đừng tìm thêm phiền toái cho ta.”

“……” Thượng Quan Quyết đành phải yên lặng nằm xuống, đã nhiều ngày hắn xác thật làm lụng vất vả, vậy mà nhanh chóng ngủ rồi.

Sau khi Thượng Quan Quyết ngủ, Linh Cửu ở một bên mà nghiêm túc sắc thuốc, ước chừng hai canh giờ qua đi, mới nấu xong không sai biệt lắm, y đổ thuốc vào trong chén, chuẩn bị đi đánh thức Thượng Quan Quyết dậy uống dược.
« Chương TrướcChương Tiếp »