Chương 15

Sau khi y tới cũng không thông báo, xốc mành trực tiếp đi vào.

Thượng Quan Quyết đang đưa lưng về phía cửa, cùng Lâm Cẩm Nguyên vây quanh ở bàn làm việc thảo luận gì đó, nghe được động tĩnh ở phía sau, lạnh lùng mà quát lớn một câu: “Không thông báo tiếng nào mà đã đi vào? Không hề có quy củ, đi xuống nhận hai mươi gậy!”

Hắn vẫn mang một thân áo giáp đen nhánh, bóng dáng đĩnh đạt, thanh âm trầm thấp dễ nghe, lại thập phần lạnh lùng, nhưng thật ra lại mang bộ dáng uy nghiêm của tướng quân mới gặp khi.

Linh Cửu trong lúc nhất thời còn chưa quen được bộ dáng uy nghiêm này, ngẩn ra một lát mới phản ứng nói: “Không nhận.”

Thượng Quan Quyết nghe thấy giọng của Linh Cửu, nhanh chóng xoay người lại, gương mặt đẹp đẽ kia treo lên nụ cười trong sáng: “Là ngươi sao Tiểu Cửu!”

Linh Cửu để hộp đồ ăn lên bàn, lãnh đạm nói: “Dùng cơm.”

“Ờm.” Thượng Quan Quyết nói, “Ngươi để đó đi, ta và Cẩm Nguyên còn có chút chuyện cần thương lượng.”

Linh Cửu gật gật đầu, cũng không thúc giục: “Ta ở đây chờ, ta và ngươi cùng nhau ăn.”

Thượng Quan Quyết hơi có chút giật mình: “Ngươi muốn ăn cùng ta?”

Linh Cửu nói: “Ừ, ta phải nhìn ngươi, ngươi không ăn, ta sẽ gặp phiền toái.”

Thượng Quan Quyết dừng một chút, cười nói: “Vậy ngươi ăn trước đi, ta chờ lát nữa rồi mới ăn.”

Linh Cửu kiên định lắc đầu: “Ta phải ăn chung với ngươi.”

Thượng Quan Quyết: “……”

Lâm Cẩm Nguyên nhìn trái nhìn phải, đột nhiên kêu lên: “Tướng quân ơi, ta sắp chết đói rồi, ngươi cho ta đi ăn cơm đã!”

Thượng Quan Quyết trừng hắn một cái: “Hừ, được, vậy ngươi cút đi.”

Lâm Cẩm Nguyên nhanh chóng chạy ra ngoài, Linh Cửu bên này đã đem phần ăn của hai người bày ra trên bàn.

Thượng Quan Quyết đi qua đi tự giác mà ngồi xuống: “Tiểu Cửu, ta cho rằng này đồ ăn này có chút quá mức thanh đạm.”

“Đối với dạ dày của người mà nói thì vừa đẹp.”

“……”

Thượng Quan Quyết yên lặng ăn cơm, không biết vì sao, hắn ngày thường không sợ trời sợ đất, nhưng khi ở trước mặt Linh Cửu lại không thích tự cao tự đại, ở cạnh y lại có cảm giác tự do thoải mái không lí do.

Khả năng là do đệ đệ này lớn lên nhìn đẹp đi. Thượng Quan Quyết trong lòng nghĩ, ngoài miệng liền nhịn không được mà nói ra: “Tiểu Cửu, ngươi lớn lên thật đẹp mắt.”

(Biên dịch: Họa từ miệng mà ra đó anh trai à)

Linh Cửu không một gợn sóng tiếp tục gắp đồ ăn: “Phải không? Dù đẹp nhưng cũng chỉ là một túi da, cũng huyết nhục cùng xương trắng, ai lại đi so ai với ai đẹp đâu?”

Thượng Quan Quyết “Ò” một tiếng: “Ngươi tuổi còn trẻ như vậy, nói chuyện nghe thật già dặn.”

Linh Cửu: “Sự thật chính là như thế.”

Thượng Quan Quyết hì hì mà cười, đột nhiên duỗi tay sờ sờ mu bàn tay Linh Cửu: “Mặc quần áo nhiều hơn, quả nhiên tay hết lạnh rồi.”

Tay Linh Cửu run lên, thiếu chút nữa đem bát cơm quăng đi, không khỏi trừng mắt liếc nhìn người đối diện: “Chuyên tâm ăn cơm.”

Thượng Quan Quyết nhướng mày: “Được rồi.”

Dùng xong bữa cơm, Linh Cửu lại bắt mạch cho Thượng Quan Quyết, một lát sau nói: “Độc ngươi trúng phải không quá nhiều, châm thêm bảy ngày nữa, là có thể rút sạch độc ra ngoài.”

Thượng Quan Quyết gật đầu: “Đa tạ ngươi.”

Linh Cửu nói: “Là chức trách của ta.” Trầm ngâm một lát, hắn lại hỏi: “Ca ca ngươi Thượng Quan Ngọc rời đi lúc nào?”

Thượng Quan Quyết nghĩ nghĩ: “Tính tính một chút, hẳn là hơn hai tháng.”

Linh Cửu sắc mặt nghiêm nghị gật đầu: “Như vậy độc không phải do ca ca ngươi hạ.”

Thượng Quan Quyết nhịn không được bật cười: “Nói ngốc gì thế, ca của ta sao có thể hạ độc ta.”

Linh Cửu không để ý tới sự cười nhạo của hắn, lại hỏi: “Vậy ngươi có biết Hứa lão tiên sinh đến từ nơi nào không?”

Thượng Quan Quyết dần dần thu liễm ý cười: “Ngươi hoài nghi hắn? Hứa gia gia là người nhìn ta lớn lên.”

Linh Cửu khó hiểu nói: “Nhìn ngươi lớn lên không thể hoài nghi sao?”

Thượng Quan Quyết khó được lúc nói chuyện với hắn mà không mang theo ý cười, ánh mắt như băng, giọng trầm xuống, thanh âm lạnh nhạt nói: “Tiểu Cửu, kỳ thật ngươi mới là người bị nghi ngờ nhiều nhất?”

Không sai, độc đó xuất xứ từ Trường Thanh Môn, Thượng Quan Quyết đột nhiên sợ lạnh, đối chiếu với thời gian Linh Cửu tới đây. Một người nhìn chính mình lớn lên từ nhỏ, một người là tiểu quân y có bối cảnh, ai càng khả nghi, vừa nhìn là hiểu ngay.

Nhưng trên thực tế, Thượng Quan Quyết lại chưa từng hoài nghi qua Linh Cửu, nói ra lời này, chỉ là bởi vì không muốn nghe lời nghi ngờ trưởng bối của hắn.

Bị ánh mắt lạnh như băng của Thượng Quan Quyết đảo qua, trong lòng Linh Cửu đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái, năm đó, khi trưởng lão chưởng môn bị sư phụ dí theo đòi tét mông, Linh Cửu còn chưa buồn đâu, vậy mà bởi vì một câu của Thượng Quan Quyết liền sinh ra cảm giác không được tự nhiên.

Y cảm thấy chính mình gần đây quả thực có chút không bình thường, đầu tiên là hiện tượng tim đập bình bịch không thể hiểu được, hay là đột nhiên chảy máu mũi, cố tình bắt mạch cho bản thân lại không phát hiện ra cái gì, y nghĩ, đây là câu mà sư phụ nói y sư không thể tự chữa bệnh.