Chương 19

“Ngươi làm gì mà vội vàng thế ?” Hứa lão tiên sinh thấy y vọt vào tới trong chốc lát lại muốn lao ra, vội vàng hỏi.

Linh Cửu nói: “Tướng quân mang theo kỵ binh xuất phát, ta phải đi theo hắn.”

Hứa lão tiên sinh nói: “Ngươi từ từ, chúng ta đi theo đội hộ tống lương thảo, trong hai ngày có thể đến……”

Nhưng bước chân Linh Cửu không ngừng đã sớm xông ra ngoài, căn bản không nghe hắn đang nói gì .

Hứa lão tiên sinh một bên chuẩn bị dược liệu, một bên lắc đầu thở dài: “Ai, người trẻ tuổi thật là tinh lực tràn đầy mà.”

Thượng Quan Quyết đang dẫn đầu đội kỵ binh, đột nhiên có binh lính thông báo nói: “Tướng quân, có người đuổi lại đây.”

Quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền thấy Linh Cửu cách đó không xa đang cưỡi một con chiến mã, đeo một cái tay nải không lớn không nhỏ cùng một trường kiếm, chạy băng băng trên đường, gió lạnh phần phật thổi tóc của y bật ra sau, để lộ khuôn mặt trắng nõn thanh tú. Bọn họ giờ phút này đang theo hướng tây, cho nên Linh Cửu đang đưa lưng về phía ánh sáng mặt trời, cả người đều mạ lên một tầng áng vàng nhợt nhạt, trên người đang mặc bộ quân phục mà trước đó Thượng Quan Quyết đã đưa, quân phục chỉ sạch sẽ lưu loát căn bản không đẹp chút nào, nhưng mặc ở trên thân hình mảnh khảnh thẳng tắp của Linh Cửu lại mang một vẻ đẹp không nói nên lời.

Thượng Quan Quyết giảm tốc độ cưỡi ngựa lại, ra hiệu cho đội quân tiếp tục duy trì tốc độ đi trước.

Linh Cửu rất nhanh đã đuổi tới bên người hắn, hơi mang oán giận nói: “Ngươi đi quá nhanh.”

Cưỡi ngựa suốt chặng đường, tóc của y bị gió thổi đến hỗn độn, gương mặt cũng bị lạnh đến đỏ lên, tuy rằng lên đường gấp gáp nhưng nội lực của y thâm hậu, không mệt mỏi không thở gấp, cả giọng nói cũng không bị ảnh hưởng .

Lúc này chiến sự ở tiền tuyến đang căng thẳng, tình hình như thế nào cũng không rõ, nhưng Thượng Quan Quyết vừa thấy gương mặt này của Linh Cửu, vẫn nhịn không được nhẹ nhàng cười: “Tiểu Cửu, ngươi đi theo làm cái gì? Ngươi có thể đi cùng Hứa lão tiên sinh mà.”

Linh Cửu liếc hắn một cái, có chút cạn lời nói: “Ngươi quả nhiên đã quên.”

Thượng Quan Quyết nghi ngờ nói: “Đã quên cái gì?”

Linh Cửu: “ Dư độc của Trói tâm võng, phải ba lần nữa mới có thể thanh trừ hết được, nếu lúc này chỉ để một mình ngươi rời đi vào lúc này, tương đương kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”

Thượng Quan Quyết ngạc nhiên nói: “Hai ngày sau tiếp tục không được hả?”

Linh Cửu lắc đầu: “Độc này lại hại ở chỗ này, nếu không trừ tận gốc, độc tố ở trong cơ thể một lần nữa sẽ nảy sinh.”

“Để ngươi lo lắng rồi.” Thượng Quan Quyết gật đầu, “Đi thôi, chúng ta hôm nay phải đến được Đồng Lương Quan.”

Dứt lời, hắn dẫn đầu thúc ngựa, đuổi theo kỵ binh phía trước, Linh Cửu theo sát sau đó.

Hai người mang theo 5000 kỵ binh, khó khăn lắm mới tới được Đồng Lương Quan trước khi mặt trời lặn.

Tới doanh địa, Thượng Quan Quyết liền biết tình thế không lạc quan. Các tướng sĩ đồn trú một đám mặt không biểu cảm, sĩ khí đê mê, nghiễm nhiên là bộ dáng chưa gượng dậy nổi do bại trận. Nhưng cũng may địa hình ở Đồng Lương Quan dễ thủ khó công, quân địch nhất thời còn chưa phá được cửa thành.

Thượng Quan Quyết nhíu mày, cũng không biết là quân của ai, với dáng vẻ này thì làm sao mà đánh giặc được ? Cần thiết phải chấn chỉnh một phen.

Hắn vừa xuống ngựa, liền kêu người dẫn hắn đi gặp tướng lĩnh nơi này, Linh Cửu cũng tự nhiên đi theo . Dọc theo đường đi, binh lính dẫn đường nói cho bọn họ, tướng lĩnh đóng giữ tên là Cố Huyền, tiếp quản biên quân thời gian không dài, trước kia cũng chưa từng ra chiến trường. Thượng Quan Quyết trong lòng sáng tỏ: Khó trách quân tâm nơi này không ổn.

Thời điểm bọn họ đến, Cố Huyền tướng quân đang ở trong doanh trại của chính mình nôn nóng bất an đi qua đi lại, nghe thông báo nói Thượng Quan Quyết tới, mới hồi phục tinh thần tới đón, thỉnh người ngồi xuống.

Ngoài ý muốn chính là, Cố Huyền này thế nhưng rất trẻ tuổi, mặt mày thanh tú, có chút non nớt, thoạt nhìn còn trẻ tuổi hơn cả Linh Cửu. Hắn vừa thấy Thượng Quan Quyết đích thân tới, kích động đến nỗi nước mắt nước mũi đều chảy xuống, đem hết cay đắng mà than với hắn .

“Tướng quân đại nhân, người không biết đâu, hai ngày trước nơi này còn tốt, gió êm sóng lặng, không có việc gì còn có thể đi ra ngoài câu cá, ai biết Tây Quyết người ta nói tới liền tới, còn một lúc tới luôn mười vạn, một chút dấu hiệu cũng không có ! Ngài nói xem có phải bọn họ bệnh không? Đánh nhau vui lắm hả ? Tốn biết bao nhiêu tài của ta huhu !” Cố Huyền nhăn mặt, bộ dáng khóc không ra nước mắt.

Thượng Quan Quyết thấy hắn bày ra bộ dáng yếu đuối này quả thực rất đau đầu, thật muốn biết hắn ta làm cách nào mà ngồi vào vị trí này. Hắn ngồi ở ghế chủ tọa, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm tiểu tướng, trầm ngâm một lát nói: “Ta nhớ rõ nội chiến ở Tây Quyết mấy năm nay không phải rất nghiêm trọng sao, nơi nào lại dưỡng ra nhiều binh như vậy được? Mấy năm nay đánh mấy trận nhỏ cũng không phải chưa từng có, ngươi thật sự xác định quân địch có mười vạn? Nếu là bởi vì nhất thời sợ hãi liền nói dối quân tình, mười cái đầu cũng không đủ chém !”