Chương 26

Linh Cửu không nhịn được vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm vào sợi tóc đen nhánh kia, y lại đột nhiên cảm thấy rất thoải mái.

Đây là vì sao? Linh Cửu suy nghĩ hồi lâu.

Có lẽ là vì ngọn tóc kia có độ cong vừa vặn phù hợp với lòng bàn tay y, phù hợp đến kỳ lạ. Mái tóc Thượng Quan Quyết lơ đãng lộ ra một chút mềm mại, nhưng lúc chạm vào lại có hơi tê ngứa, tựa như thời điểm bộ dáng hắn cười rộ lên, hoặc như thời điểm y muốn gì hắn cho nấy.

Linh Cửu đột nhiên phát hiện, đây là người tốt nhất y từng gặp trong hai mươi hai năm qua.

Trong khi y đang suy nghĩ miên man, Thượng Quan Quyết bỗng chốc ngồi dậy.

Cả người Linh Cửu chấn động như bị sấm đánh, y rụt tay về, cứng đờ mà giấu ở sau người, nắm lại thành quyền. Dường như làm vậy có thể đem cảm xúc rung động vừa rồi bảo tồn ở trong lòng bàn tay.

“Tiểu Cửu, ngươi tới từ khi nào?”

“Vừa… Vừa mới tới.” Linh Cửu đem tầm mắt của mình dịch chuyển ra khỏi tóc hắn, dừng lại ở trên bàn. Ở đó có một phần bản đồ địa hình vẽ tay, những địa phương trọng yếu mới được đánh dấu chưa lâu còn đọng lại vệt mực ẩm ướt, có vẻ là do Thượng Quan Quyết vẽ ra. Y nhìn vài lần cũng không hiểu lắm, liền thu hồi tầm mắt.

“A.” Thượng Quan Quyết đứng lên, dùng sức vỗ vỗ mặt, làm chính mình mau chóng tỉnh táo đầu óc, “Ngươi tới tìm ta có việc? Người bệnh an bài thế nào rồi?”

Linh Cửu nhìn hắn một cái, có chút biệt nữu nói: “Ta đã làm theo lời ngươi, đều thoa dược cho tất cả bọn họ.”

Thượng Quan Quyết cười cười, trêu ghẹo nói: “Thật ngoan.”

Linh Cửu nói: “Cho nên bây giờ ta tới xem bệnh cho ngươi.”

Thượng Quan Quyết thu lại ý cưới trong nháy mắt, lắc lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Chỉ sợ không được, ta muốn xuất binh ngay lập tức.”

Linh Cửu mở to hai mắt nhìn: “Vì sao chứ, ngươi còn chưa được nghỉ ngơi.”

“Ta thu được tin tức từ mật báo, bọn họ gặp sơn phỉ, tuy rằng không có tổn thất gì nhưng bị kéo dài cước trình, chỉ sợ không thể đuổi đến trước khi mặt trời lặn.”

Linh Cửu tiến lên một bước, có chút vội vàng mà la lên: “Đuổi không đến thì đuổi không đến, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện.”

“Ta nói rồi, chỉ một mình ta tồn tại không có ý nghĩa.” Thượng Quan Quyết nhìn y, “Trấn Tây Quân là tường thành cứng rắn nhất của Bắc Chiếu, mà ta là thống soái của Trấn Tây Quân, là Bắc Chiếu Quân Thần, ngăn trở mọi chiến hỏa ở ngoài tường thành của Bắc Chiếu, bảo hộ ngàn vạn bá tánh Bắc Chiếu, đây là ý nghĩa tồn tại của ta.”

“Không thể làm chiến hỏa lan đến đệ muội của ta……”

“Bảo hộ đệ muội, là ý nghĩa tồn tại của ta……”

Biểu tình kiên định của Thượng Quan Quyết ở trước mắt tựa như hợp làm một với gương mặt tươi cười tái nhợt của thiếu niên binh lính kia, Linh Cửu bỗng chốc ngơ ngẩn.

“Vậy còn ta?” Sau khi phản ứng kịp, đột nhiên Linh Cửu lâm vào một loại cảm giác mê man đáng sợ, y vội vàng dò hỏi Thượng Quan Quyết: “Ý nghĩa tồn tại của ta là gì?”

Ký ức trước bảy tuổi của y mơ mơ hồ hồ, y ở Trường Thanh môn mười mấy năm, được chưởng môn sư tôn dạy dỗ đến từng bước trong sinh hoạt, mỗi ngày chọn lọc thảo dược, cùng các sư huynh đệ đánh nhau, ngày qua ngày như vậy không có điều gì phiền não, luôn luôn vui vẻ. Y sống như vậy ở trong môn cũng không làm ra đại sự gì, nếu chết đi, chưởng môn sư tôn cũng không thiếu đệ tử ở xung quanh.

Y đột nhiên ý thức được, dường như y tồn tại cũng không mang lại ý nghĩa gì.

Y nhìn Thượng Quan Quyết, đôi mắt hạnh chứa đầy hoang mang sợ hãi: “Nếu tồn tại cũng không có ý nghĩa gì, có phải bây giờ ta nên đi chết hay không.”

Thượng Quan Quyết nghe y nói, nhất thời sửng sốt. Sau đó, hắn đột nhiên cười ha hả, dùng sức xoa đầu Linh Cửu: “Hahaha, tuổi còn trẻ, cái đầu nhỏ này suy nghĩ cái gì vậy chứ?” Nói xong, hắn nắn nhẹ mặt Linh Cửu, đánh giá trên dưới một phen: “Nhìn ngươi như vậy, nếu ngươi chết đi, chỉ sợ có rất nhiều nữ nhân sẽ khóc đấy.”

“Nữ tử?” linh Cửu nghi hoặc nói: “Tại sao nữ nhân lại khóc vì ta?”

Thượng Quan Quyết nghiêm mặt: “Ngươi lớn lên đẹp như vậy, chết thì quá đáng tiếc.”

Linh Cửu bắt lấy cái tay đang sờ mặt mình của Thượng Quan Quyết, nghiêm túc nói: “Vậy còn ngươi? Thượng Quan Quyết, nếu ta chết, ngươi có cảm thấy đáng tiếc? Ngươi sẽ khóc?”

Thượng Quan QUyết im lặng nhìn y một lúc lâu, đột nhiên đè lại đôi vai hơi run rẩy của Linh Cửu, nhẹ giọng nói: “Đáng tiếc, quá đáng tiếc. Nhưng ta sẽ không khóc.”

Linh Cửu tựa như có chút thất vọng: “Vì sao?”

“Bởi vì ta là nam nhân, nam nhân sẽ không khóc. Nhưng mà…” Thượng Quan Quyết giơ tay chỉ vào ngực mình, “Nơi này sẽ rất đau.”

Linh Cửu ngây ngẩn cả người, một lát sau, y ngẩng đầu nói: “Ta cũng giống ngươi.”

“ Ừm?”

Linh Cửu học theo Thượng Quan Quyết, chỉ vào ngực của mình mà nói: “Ta đang nghĩ, nếu ngươi chết, nơi này của ta cũng rất đau.”

~~~

T để vàng cao là vì chưa beta, chưa cần vội đừng giục t nhé. Đã lên hết r chỉ chờ truyện tự lên còn việc beta rảnh t sẽ làm nhé.

Có tròn 80 chương thôi.