Chương 3

Từ từ r t sẽ beta. Cứ lên chương trước đã he.

Vì truyện khá ngắn, vậy nên t nghĩ tuyến tình cảm sẽ tương đối nhanh.

Quả nhiên nhỏ kia là trẻ trâu mà.

Đọc sẽ hề lắm đây. 😹😹😹

~~~~

Thượng Quan Quyết xuất thân thế gia, một nhà ba đời đều là võ tướng. Truyền kỳ nhất là ông nội hắn – Thượng Quan Khởi, xuất thân văn Trạng Nguyên, khi Tây Quyết xâm chiếm bỏ bút tòng quân, mở rộng biên giới; Hiển hách nhất chính là Thượng Quan Tín, trên chiến trường như cá gặp nước, tiên đế sắc phong Ninh Quốc công; Tới thế hệ của Thượng Quan Quyết này, tự nhiên cũng kế thừa thiên phú ưu tú từ tổ tông, hắn mười ba tuổi đã a trận gϊếŧ địch, mười lăm tuổi chém xuống đầu tướng lĩnh Thác Bạt bên Tây Quyết, hai mươi tuổi lên chức Trấn Tây hầu, hiện giờ đã là tướng soái đệ nhất Bắc Chiếu quốc. Mà hắn chỉ mới 25 tuổi, có thể thấy được tiền đồ vô hạn.

Mà trong Trấn Tây Quân của hắn có một vị Hạnh lâm thánh thủ nổi tiếng thiên hạ, Diệu thủ thần y – Thượng Quan Ngọc.

Thượng Quan Ngọc là huynh trưởng ruột thịt của Thượng Quan Quyết, nguyên bản cũng là vị tướng kinh tài tuyệt diễm của Hổ Tử môn, một lần ngoài ý muốn bị người làm hại, phế đi võ mạch, hai chân gần như tàn phế, sau này bệnh lâu thành thầy, thế mà kỳ tích trị hết hai chân chính mình, chẳng qua không thể lại tập võ , liền ở Trấn Tây Quân của đệ đệ làm quân y.

Thượng Quan Quyết vốn tưởng rằng, ca ca hắn sẽ cùng hắn đến lúc rửa tay gác kiếm, ai ngờ mấy ngày trước Thượng Quan Ngọc đột nhiên đưa cho hắn một giấy xin từ chức.

“Gì đây?” Thời điểm Thượng Quan Ngọc cầm thư xin từ chức đến bàn Thượng Quan Quyết, hắn đang nghịch đôi người nhỏ trên bàn cát, tay đầy cát không tiện. Hắn nâng cằm nói với Thượng Quan Ngọc: “Ta đang bận, huynh mở ra đọc giúp ta.”

Thượng Quan Ngọc liền thu đem từ chức về: “Sớm biết đệ không xem ta đã không viết. Ta nói ngắn gọn, ta không làm, phải đi, về nhà thành thân đi, đệ nên tìm quân y mới đi.”

Thượng Quan Quyết: “.....”

Vì thế, tham gia hôn lễ ca ca và tẩu tử xong, trở về Thượng Quan Quyết đều dán lệnh chiêu mộ khắp trong ngoài tình..

Sau đó, hắn đã gặp tên tiểu bạch kiểm gầy gầy cao cao, thoạt nhìn yếu đuối mong manh này.

Tiểu bạch kiểm dường chỉ có mười tám chín tuổi, bộ dáng da thịt non mịn vừa thấy đã biết chủ nhân sống trong nhung lụa. Trấn Tây Quân hắn cũng không nuôi người rảnh rỗi, vì thế Thượng Quan Quyết tính cường thế đuổi người đi, ai ngờ tiểu bạch kiểm này còn điểm danh muốn gặp chủ soái?

Tuy rằng vẫn cảm thấy không đáng tin cậy, nhưng Thượng Quan Quyết cho rằng dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh này lại có chút thú vị, vì thế hắn nói: “Ông đây, chính là Thượng Quan Quyết. Nếu cậu đã nói cậu cũng đủ phân lượng, thì lấy ra chút bản lĩnh thật coi.”

Linh Cửu nói: “Tự nhiên có thể, ngươi có thể mang ta đi nhìn những người thiếu tay gãy chân trong quân doanh của ngươi.”

Thượng Quan Quyết vẫy tay nói: “Xem người ta sợ cậu nhìn ra vấn đề, cậu chờ, ta gọi người mang ngựa và chó quân cho cậu nhìn một lần.”

Linh Cửu hơi híp mắt lại, sắc mặt lại không thay đổi, nhàn nhạt nói: “Được.”

Không lâu sau, Thượng Quan Quyết cho người dắt ra một con chó khổng lồ cao bằng đùi, đen tuyền nhưng trên trán có hai lông mày tròn màu vàng và một con ngựa cũng đen tuyền, bộ lông óng ả. Chó to nhe răng trợn mắt, phe phẩy cái đuôi thè lưỡi hà hơi, tuấn mã phát ra tiếng mũi phì phì, lắc bờm đá chân sau.

Linh Cửu nhìn hai động vật tinh thần phấn chấn, hỏi: “Chúng nó làm sao vậy?”

Thượng Quan Quyết không biết từ chỗ nào kéo ra một trường ghế, bắt chéo chân ngồi xuống lên trên: “Cậu không phải đại phu sao? Sao không tự mình nhìn xem?”

“……”

Linh Cửu hiểu rồi, gia hỏa này đang cố tình làm khó xử y.

Y thả trường kiếm cùng tay nải sang một bên thả, đầu tiên đi tới con ngựa đen cao lớn kia, dạo quanh nó qua một vòng, từ đầu tới đuôi giở trò một lần, sau y vỗ vỗ tay nói: “Đây là ngựa cái.”

Thượng Quan Quyết thập phần không chú ý trợn trắng mắt: “Vô nghĩa! Ai có mắt đều biết điều.”

Linh Cửu lại nói: “Nó còn mang thai.”

Thượng Quan Quyết cười lạnh: “A, quả là nói bậy. Mặc Vân của ta từ trước đến nay đều ở một chuồng ngựa đơn độc, quái lạ, chẳng lẽ là ta làm nó hoài thai à?”

Lời vừa nói ra, tiểu binh chung quanh đều nhịn không được cười trộm. Linh Cửu nhăn cặp mi thon dài thanh tú lại, cảm thấy lời nói ngày này chẳng có phong độ, lời đồn trong dân gian căn bản nói thật, người này có thành tựu, không chừng chỉ do tổ tiên cường đại.

Nhưng tốt xấu còn muốn tìm đường sống dưới trướng thuộc hạ người ta, y vẫn nhẫn nại giải thích: “Nó gần đây có phải ăn nhiều hơn, hành động cẩn thận an ổn, không muốn chạy nhanh?”

“.....” Thượng Quan Quyết nghe xong, khinh miệt trên mặt thoáng rút đi, ngược lại biến thành nghi hoặc: “Cậu thế nào biết được?”