Chương 6

Linh Cửu tiếp nhận dược liệu Thượng Quan Quyết đưa cho y, lạnh nhạt nói: “Không nghĩ.”

Thượng Quan Quyết có chút hận sắt không thành thép: “Sao ý chí ngươi sắt đá thế?”

Linh Cửu tiếp tục lạnh nhạt nói: “Đúng vậy.”

Thượng Quan Quyết kiên trì không dứt: “Vậy ngươi nói xem ngươi có hứng thú với việc gì? Tiền tài? Gái đẹp? Ta luôn có thể thỏa mãn ngươi.”

Tay Linh Cửu ngừng động tác, giống như nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, thành khẩn nói: “Chế độc. Ta muốn nhiều độc dược hơn, chờ lát nữa ta liệt kê danh sách cho ngươi.”

Thượng Quan Quyết: “······ à.”

Tuy rằng ở Linh Cửu không ngừng bị bại trận, nhưng đường đường là Thần quân Bắc Chiếu, ượng Quan Quyết tuyệt đối sẽ không nhẹ giọng từ bỏ. Mấy ngày kế tiếp, Thượng Quan Quyết có nhiều thời gian nhàn rỗi đến kỳ lạ, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mười bước.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Linh Cửu tương đối có quy luật, là thói quen dưỡng thành khi sống tại Trường Thanh Môn từ bé. Y mỗi ngày giờ Dần ở trên giường đả tọa, giờ Mão dậy rửa mặt, đếm nhà bếp dừng bữa sáng.

(*) Giờ Dần: 3h-5h sáng, Giờ Mão: 5h-7h sáng.

Ngày này, Thượng Quan Quyết cứ theo lẽ thường bắt đầu đi theo y trong quân trướng, y ngồi ăn cháo, Thượng Quan Quyết liền đi theo ngồi một bên nhìn y, bản thân lại không uống.

Binh cấp dưỡng(*)bưng một cái chậu lớn, cho mỗi binh linh dùng bữa sáng hai quả trứng gà, thời điểm ngang qua Linh Cửu cùng Thượng Quan Quyết, hắn sửng sốt chốc lát, nơm nớp lo sợ mà phát nhiều cho họ thêm hai quả.

(*)火头兵[huǒtóubīng]: hoả đầu quân; lính cấp dưỡng; lính của đầu bếp (thường dùng trong kịch, tiểu thuyết thời cận đại, nay dùng để trêu đùa.)

Thượng Quan Quyết vì thế mười phần ân cần lột trứng gà cho Linh Cửu, lột đến quả thứ hai, hắn mày nhăn lại, nhìn binh sĩ kia: “Này, người kia! Triệu Đàm đúng không?”

Binh cấp dưỡng vừa nghi hoặc vừa sợ hãi quay đầu lại: “Tướng quân?”

Thượng Quan Quyết chỉ chỉ Linh Cửu: “Quả trứng này của y hỏng rồi.”

“A?”

Thượng Quan Quyết lại nói: “Y là tên bại hoại, tới đổi cái quả trứng khác cho y.”

Chung quanh có binh lính nhịn không được thấp giọng cười trộm, Linh Cửu có chút cạn lời: “Ngươi mới là tên bại hoại.”

Thượng Quan Quyết nói: “Là trứng của ngươi chứ không phải trứng của ta, ta cũng không ăn trứng.”

Linh Cửu: “······”

Lúc này, Triệu Đàm muốn cười không dám cười, sắc mặt có điểm vặn vẹo lại đổi cho Linh Cửu một quả trứng, Thượng Quan Quyết lại đi bóc, kết quả hắn lại nhíu mày, dài nói: “Sao lại hư tiếp rồi? Tiểu Linh Cửu, ngươi còn rất xui xẻo, hai trứng đều hỏng rồi.”

Linh Cửu ma xui quỷ khiến cãi lại: “Trứng ngươi mới hỏng rồi.”

“Phụt!” Đây là tiếng có người phun cháo ra.

Triệu Đàm nghe thấy được, muốn trở về lại đổi cho y một trái, Thượng Quan Quyết vẫy vẫy tay: “Không có việc gì, ngươi phát người khác đi, y có bốn cái trứng, thiếu một cái không quan trọng.”

“Ha ha ha!” Đây là tiếng người trắng trợn của người nào đó.

Linh Cửu: “······” y hình như hiểu chút bọn họ đang cười cái gì.

Thượng Quan Quyết không thể hiểu được: “Làm gì vậy? Ta liền không biết các ngươi buồn cười cái gì.

Vui vậy thì nay cho các ngươi luyện thêm!”

Lời vừa nói ra, quanh mình lập tức an tĩnh lại, mọi người vùi đầu uống cháo không dám lên tiếng nữa.

Dùng bữa sáng xong, Linh Cửu đi đi về hướng doanh trướng quân y, Thượng Quan Quyết nhắm mắt theo đuôi.

Linh Cửu xếp dược liệu, hắn vểnh chân bắt chéo ở một bên nhìn chằm chằm không chớp mắt; Linh Cửu cắt dược liệu, hắn hai tay ôm ngực ở một bên nhìn mùi ngon; Linh Cửu viết phương thuốc, hắn vuốt cằm ở sau lưng người nhìn đầy hứng thú.

Viết được hai chữ, da đầu Linh Cửu tê dại gác bút, y quay đầu lại nhìn nam nhân cao gầy anh tuấn nhưng thập phần ấu trĩ kia: “Ngươi rốt cuộc muốn làm sao?”

Thượng Quan Quyết tiếp tục nhìn chằm chằm chữ y viết trong chốc lát, sau đó tán thưởng nói: “Chữ viết của đại phu các ngươi đều dạng vầy sao? Chữ ngươi viết này giống y như đúc chữ của ca ta, nhìn nửa ngày, một chữ cũng không hiểu!”

“······” Linh Cửu gấp tờ giấy cho hai chữ trên đó lại không cho hắn nhìn nữa, lại hỏi: “Tướng quân Thượng Quan, ngươi suốt ngày đi theo ta, rốt cuộc là muốn làm sao?”

Thượng Quan Quyết cúi đầu nhìn về phía đôi mắt hắn, mặt mày như điểm sơn, nồng đậm rực rỡ, đẹp đến quá mức chói mắt, Linh Cửu cầm lòng không đậu mà nheo mắt, chỉ nghe được người nọ nghiêm túc nói: “Ta muốn nhìn ngươi thử trừ bỏ nghiên cứu dược lý sẽ làm thứ gì, một người sao có thể chỉ thích một chuyện chứ?”

Linh Cửu nói: “Ngươi nói không sai, kỳ thật trừ bỏ dược lý, ta còn thích luyện võ.”

“Thật sao?” Thượng Quan Quyết cười, “Vậy ngày mai ngươi cùng ta lên sân luyện đi! Giúp ta luyện luyện tân binh.”

Ngũ quan hắn thật sự đẹp, nụ cười xuất phát ra từ nội tâm vừa sinh động vừa trong sáng, còn muốn xuất sắc hơn cả Cây hải đường tại Trường Thanh Môn nở hoa, đẹp đến làm người động tâm.