Chương 22: Tôi sẽ kết hôn với cậu ấy!

Thẩm Hách Đình nhớ lại mỗi khi ở cùng cậu, trước khi anh sinh ra cảm giác khó chịu, buồn nôn, chán ghét đối với cậu thì cậu đã giành trước một bước, tự giác giữ khoảng cách với anh.

[Chính là như vậy sao?]

[Bản thân mình không chán ghét với việc tiếp xúc với Mạnh Phàm Yểu.]

Thẩm Hách Đình nhìn cậu chăm chú, trong lòng đã đưa ra quyết định cuối cùng —— trong phòng anh vẫn còn một phần thuốc ức chế đặc biệt.

Muốn tiêu diệt hoàn toàn sự di truyền trong gen của một người là không thể, khoa học kỹ thuật hiện tại chỉ có thể ức chế những biểu hiện bên ngoài mà thôi, phòng thí nghiệm đã thay đổi quyết định, muốn khiến đặc trưng trong gen của Thẩm Hách Đình hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.

Nếu thành công thì gen này sẽ không còn biểu hiện như trước mà chỉ bị thuốc kí©h thí©ɧ mới xảy ra khao khát thân cận với người cùng giới.

Cũng có nghĩa là, khi đó những người cùng giới sẽ không còn sức hấp dẫn với Thẩm Hách Đình mà anh cũng là người duy nhất có thể thoát khỏi tình trạng này.

Bởi vì loại thuốc này, phòng thí nghiệm chỉ nghiên cứu ra một lọ thành công.

Do Thẩm lão gia tử kiên quyết phản đối nghiên cứu này, trong mắt ông, căn bệnh di truyền này là nhược điểm của gia tộc. Ông không thể chấp nhận việc Thẩm Hách Đình có nhược điểm, giống như việc Thẩm Hách Đình từ bỏ việc học ở trường quý tộc chạy đến một ngôi trường bình thường là hành vi sa đọa.

Mà lọ thuốc ức chế đặc biệt này còn trong tay Thẩm Hách Đình, anh có thể chọn tự tiêm cho bản thân hoặc tiêm vào trong cơ thể của Mạnh Phàm Yểu, biến đối phương trở thành người không thể thay thế trong đời này của anh.

[ Mạnh Phàm Yểu cũng không có gì đặc biệt.]

Trong lòng Thẩm Hách Đình bỗng xuất hiện suy nghĩ này, bàn tay phác họa đường nét trên mặt thanh niên, Mạnh Phàm Yểu từ từ nhắm hai mắt lại, dáng vẻ bị bệnh rất khó chịu, ngũ quan không quá sắc nét, da rất trắng, màu môi lại nhạt. Tuy xinh đẹp nhưng ấn tượng đầu tiên lại mờ nhạt như nước lã.

[Nhưng...... Cũng không chán ghét.]

Sự phản đối của Thẩm lão gia tử cũng không trở thành chướng ngại của Thẩm Hách Đình.

Thẩm Hách Đình hạ mắt suy nghĩ.

[Nếu Cung Triệt có thể đính hôn với Dụ Sơ Nguyên thì tại sao anh lại không thể kết hôn với người cùng giới được chứ?]

" Không cần....." Không cần đâu.

Mạnh Phàm Yểu giật giật môi, giọng nói mỏng manh không thể nghe rõ, cậu không thể hiểu được Thẩm Hách Đình đang nói gì trong lòng bởi vì một tiếng nói đều biến thành những mũi kim tra tấn thần kinh của cậu.

Thẩm Hách Đình không nghe rõ, kề tai đến bên miệng thiếu niên.

Thiếu niên nói không cần.

Thẩm Hách Đình nhíu mày, trong tiếng năng cản của quản gia bế thiếu niên lên.

Quản gia cầu Thẩm Hách Đình suy nghĩ rõ ràng, thân phận của ông không thể đánh ngất anh như Cung Triệt được, chỉ có thể sai người báo cho Thẩm lão gia tử biết, bản thân ở lại thuyết phục Thẩm Hách Đình thay đổi chủ ý.

" Người nhà của cậu ấy đang trên đường đến đây." Quản gia nói. Ông tận mắt nhìn cậu chủ lớn lên, tuy ngài có tính cách lạnh lùng nhưng chưa bao giờ làm ra việc tổn thương người khác.

Vẻ mặt Thẩm Hách Đình vô cùng bình tĩnh, trên khuôn mặt tuấn mỹ không nhìn ra một tia do dự nào cả.

"Tôi sẽ kết hôn với cậu ấy.

Tiếng lòng của Thẩm Hách Đình là một mảnh yên lặng.

Thần kinh yếu ớt của cậu cuối cùng đã có cơ hội thở dốc, cậu mở bừng mắt hỏi: "Cậu muốn kết hôn với ai chứ?"

"Với cậu." Thẩm Hách Đình lời ít ý nhiều, khi anh đã quyết định sẽ làm lễ đính hôn thì không ai có thể ngăn cản được, trở về phòng khóa trái cửa, sau đó lấy một bình thuốc ức chế trong rương lạnh ra đi đến bên giường, cổ tay Mạnh Phàm Yểu bị anh trói lên đầu giường, không thể nào trốn tránh.

Tấm rèm trong phòng ngủ được kéo kín, chỉ có ánh đèn ngủ le lói ở đầu giường, bộ đồ ngủ bằng tơ lụa màu đen của Thẩm Hách Đình dường như trở nên quỷ mị.

Mạnh Phàm Yểu rùng mình, thành thật nói: "Tôi không muốn."

"Tôi không ngại." Thẩm Hách Đình ngồi bên người Mạnh Phàm Yểu, bình tĩnh xé đi lớp đóng gói bên ngoài thuốc ức chế, giọng nói không chút gợn sóng.

Mạnh Phàm Yểu không biết thứ thuốc Thẩm Hách Đình cầm trong tay là gì, ống tay áo của cậu bị kéo lên, để lộ mạch máu mỏng manh ở cổ tay.