Chương 47: Hờn dỗi

“Các em, hãy ghi nhớ bài tập về nhà hôm nay và giở sách ra—”

Mạnh Phàm Yểu đến trường vào lúc gần cuối tiết học thứ ba vào buổi sáng, giáo viên tiếng Anh giao bài tập ở phía trước, cậu đứng ở cửa sau đợi một lúc. Hoa khôi xoay đầu bút chán nản nhìn ra ngoài, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy cậu, hai mắt mở to hưng phấn. Mạnh Phàm Yểu nhanh chóng đưa ngón tay lên môi, lắc đầu và ra hiệu cho bên kia giữ im lặng.

Cậu không muốn bị bắt quả tang vì đi muộn và vắng mặt trong lớp.

Nhưng giấy không che được lửa, trước khi chuông báo hết giờ vang lên, thầy hiệu trưởng đến kiểm tra lớp đã từ phía sau vỗ vai cậu Mạnh Phàm Yểu còn chưa kịp giải thích, mặt thầy hiệu trưởng như ngâm nước, không nói một lời nào, khí thế khiến cậu cúi đầu, đi theo đối phương lên văn phòng nghe giáo huấn.

Thời tiết không tốt, còn chưa đi đến văn phòng, ngoài bầu trời quang đãng vừa rồi trời bắt đầu mưa ngay lập tức, thầy hiệu trưởng có lẽ đã quên mang theo ô khi ra ngoài, và tính tình của ông ta đột nhiên trở nên tồi tệ hơn, văn phòng cũng không được phép vào, ở ngay ngoài hành lang Mạnh Phàm Yểu đã được giáo huấn.

Mạnh Phàm Yểu hôm nay không ngờ lại mất đi tinh thần, ngoan ngoãn chỉ nghe được một nửa, bộ dạng như bị mắng, cậu đã tính toán thời điểm thầy hiệu trưởng chuẩn bị giảng xong xuôi, không biết thầy chủ nhiệm từ đâu có được tin tức, sau giờ học, vội vàng mang ly nước và giáo án chạy đến giúp Mạnh Phàm Yểu xin tha.

“Ngộ độc thức ăn?”

“Đúng vậy.” Thầy chủ nhiệm nói dối không chớp mắt, chỉ vào khuôn mặt tái nhợt rõ ràng là không được nghỉ ngơi đầy đủ của Mạnh Phàm Yểu, nói: “Ngài xem, sắc mặt thằng nhóc này còn tái nhợt, cậu ấy không có muốn trì hoãn tiết học, cậu ấy vừa mới lấy nước từ bệnh viện đa khoa liền đến trường.”

Thầy hiệu trưởng nhìn một chút, quả nhiên sắc mặt dịu đi mấy phần, cũng không truy cứu nữa, mà nói với giáo viên chủ nhiệm: “Buổi chiều có lãnh đạo trường học khác tới thăm, giải thích rõ ràng cho học sinh, biểu hiện cho thật tốt, đừng để điều này xảy ra nữa ”.

“Nhất định, nhất định, hiệu trưởng yên tâm.” Giáo viên chủ nhiệm nhiều lần đảm bảo.

Hiệu trưởng hừ một tiếng rồi bước vào văn phòng.

Giáo viên chủ nhiệm thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Mạnh Phàm Yểu, lại cảm thấy đau đầu, không để Mạnh Phàm Yểu quay lại lớp học tiếp mà gọi cậu đến một nơi vắng vẻ, sốt sắng nhỏ giọng hỏi:

“Cậu của em đâu?”

“Không đến giờ tự học buổi sáng, không nghe điện thoại và biến mất cả buổi sáng không một lời giải thích. Có ai làm giáo viên như anh ta không?”

Tai của Mạnh Phàm Yểu như bị nhét bông lọc, phàm là vấn đề dính đến Kỳ Tụng cậu luôn phải suy nghĩ rất lâu mới có thể phản ứng rõ ràng, giáo viên chủ nhiệm hỏi cậu Kỳ Tụng đã đi đâu, sắc mặt của cậu quả thực có chút tái nhợt, thậm trí cũng nói rất ít.

“Không phải anh nói ngộ độc thực phẩm sao?” Dường như đầu óc anh tự động tìm ra nguyên nhân khiến Tề Tống bất thường.

Giáo viên chủ nhiệm tức giận đến không nói nên lời, Mạnh Phàm Yểu vẻ mặt thành với những lời nói dối mà mình đã nói với phòng giáo vụ, như thể đó là sự thật. Cậu là một học sinh ngoan, nhưng sống với Kỳ Tụng trong một thời gian dài nên đã học được những thứ xấu này.

“Quên đi.” Giáo viên chủ nhiệm vẫy Mạnh Phàm Yểu trở lại lớp, từ bỏ việc hỏi ra câu trả lời từ miệng Mạnh Phàm Yểu, phòng giáo vụ tạm thời che chở cho cậu, coi như bản thân nợ Kỳ Tụng là đáng đời đi.

Cùng lúc đó, bầu trời bên ngoài càng ngày càng u ám, nổi lên giông tố, mưa từ trên trời trút xuống, bắn tung tóe khắp nơi.

Hành động như thể ai đó đang hờn dỗi.

Buổi trưa tan học, mọi người trong khu giảng dạy hầu như đã rời đi, Mạnh Phàm Yểu đứng ở sảnh tầng một, do dự nhìn ra bên ngoài.

Mưa mãi không có dấu hiệu tạnh, cậu gọi điện cho Kỳ Tụng cũng không ai bắt máy, lúc này cậu mới bất tri bất giác nhận ra rằng có lẽ Kỳ Tụng giận mình, trách cậu đi chơi khuya không về.