Chương 29: Hoa... Lệ...

Lệ di nói.

- Tiểu thư, những thế lực này, ít nhiều đều có liên hệ mật thiết với các gia tộc lớn ở Bình Định, chẳng lẽ Trần Trọng Huân không sợ gây chúng nộ sao?

Nữ tử lắc đầu.

- Sẽ không, hoàn toàn ngược lại, nếu những thế lực kia không muốn bị kéo xuống nước, trở thành đao cho người khác sử dụng, thì ở thời khắc mấu chốt này, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt…

Nghe vậy, Lệ di gật đầu, đồng thời như nghĩ tới cái gì, không khỏi hỏi.

- Tiểu thư, chẳng lẽ Thái Bình Vực sắp…

Nữ tử thở dài.

- Đại thế như vậy, ai cũng không thể xoay chuyển được, sau khi sự tình nơi đây xong, chúng ta cũng nên trở về chuẩn bị…

Thần sắc nàng trở nên ảm đạm, vì tương lai của tộc đàn mà lo lắng, bỗng nhiên trong lòng nhớ tới một người.

- Nếu hắn còn sống, thì tốt biết bao nhiêu…

Nhớ tới người kia, trong lòng nàng có chút ưu thương, có chút hoài niệm, còn có chút tiếc nuối…



Cũng tại Thiên Trường, trong một gian nhà dân bình thường.

Gian nhà này xây theo kiểu hiện đại, nằm khép mình trong một hẻm nhỏ của khu đô thị sầm uất, so với bên ngoài đèn neon sáng rực, nam thanh nữ tú người đến người đi, tiếng trẻ con vui đùa, tiếng rao hàng nhộn nhịp… nó lại có vẻ khá yên tĩnh.

Trên tầng hai, không có bật đèn, chỉ có ánh nến hiu hắt từ bàn thờ gia tiên tỏa ra, chiếu gian phòng mờ mờ ảo ảo.

Gian phòng trống rỗng, không có bất kỳ ai, chỉ có trên tường treo vài bức tranh thần linh, khuôn mặt trắng bệch hung tợn, nhìn cực kỳ đáng sợ.

Đột nhiên ánh nến dập tắt, gian phòng trở nên tối đen, chỉ có khuôn mặt trắng bệch của mấy bức tranh thần linh kia là còn lờ mờ thấy được, ở trong khung cảnh như vậy, càng làm cho người ta sợ hãi.

- Đã điều tra ra chưa?

Thanh âm khàn khàn vang lên, phiêu hốt bất định, để người không biết là nam hay nữ, là già hay trẻ.



- Hồi bẩm đại nhân, không có bất kỳ vết tích!

Một thanh âm khác vang lên, tuy cũng phiêu hốt bất định, nhưng nếu cẩn thận cảm nhận, sẽ phát hiện nó hơi run rẩy.

Cả gian phòng yên tĩnh, bầu không khí đè nén tự dưng sinh ra, cho đến khi trong không khí ẩn ẩn vang lên tiếng thở dốc nhè nhẹ, thanh âm lúc đầu mới lên tiếng.

- Sự tình lần này đúng là hơi quỷ dị, tạm dời dừng lại tất cả các kế hoạch tiếp sau.

- Vâng!

Dừng một chút, thanh âm phía sau hỏi.

- Đại nhân, những thế lực kia…

Thanh âm của vị đại nhân kia không có chút gợn sóng nói.

- Không cần phải để ý, những cái này, xem như tiền phúng điếu đưa trước cho hắn đi.

- Vâng!

Gió nhẹ thổi qua, ngọn nến trên bàn thờ bật cháy, bất quá trước khi ánh sáng lan khắp phòng, có thanh âm theo gió vang lên.

- Phái người chú ý động tĩnh của Trần Vũ!



Nửa giờ sau, thân thể Trần Vũ hơi chấn động, mấy chục viên linh thạch trung phẩm bố trí Tụ Linh Trận cũng tan thành tro bụi.

Trần Vũ mở mắt, thở ra một hơi thật dài, thần thức nội thị thân thể, không khỏi mỉm cười.

- Trúc Cơ trung kỳ, cuối cùng cũng đạt tới.

Hắn duỗi người đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống đường ánh đèn sáng rực, tuy kém xa Thiên Trường trong trí nhớ, nhưng cũng coi như khá nhộn nhịp.

- Ân, xuống đi dạo một chút, tìm xem có vật liệu thích hợp luyện luyện chế pháp bảo hay không, tu tiên giả không có pháp bảo, thì khác nào cọp không có răng, rất nhiều thuật pháp không cách nào thi triển ra được…



Nói là làm, Trần Vũ thay y phục hiện đại mát mẽ, kiểu dáng quần áo ở thế giới này không khác Địa Cầu là mấy, rất nhiều chủng loại, mẫu mã đa dạng, càng quan trọng là chất liệu vượt xa Địa Cầu, cho dù là lụa tơ tằm thượng hạng, cũng không sánh bằng quần áo phàm nhân ở thế giới này, chứ đừng nói đồ dùng của tu luyện giả.

Nguyễn Văn Toản và Trần Cương nhìn thấy Trần Vũ muốn rời khách sạn, liền phái mấy cường giả trong quân âm thầm hộ vệ, để tránh xảy ra sự tình ngoài ý muốn.

Trần Vũ tự nhiên không từ chối, ăn mặc giản dị từ cửa phụ của khách sạn ra ngoài, nhanh chóng hòa vào trong dòng người tấp nập.

Trên đường phố, các loại đèn chiếu sáng nhiều màu rực rỡ, tiếng rao hàng nhộn nhịp, còn có khu biểu diễn ngoài trời… không thiếu thứ gì cả.

Dù sao binh lính ở tiền tuyến chiến đấu gian khổ, sinh tử khó liệu, vì vậy triều đình rất quan tâm sinh hoạt hằng ngày, tạo điều kiện để bọn hắn giải tỏa áp lực.

Nơi này kinh doanh hot nhất là nhà nghỉ, quán massager, sòng bài, quán nhậu, nhà thổ… hầu như đi vài bước sẽ xuất hiện một cửa hàng kinh doanh những dịch vụ này.

- Khách quan, Hồng Hoa Viện chúng ta mới có mấy tiểu thư mới, đều từ 16 đến 18 tuổi, trắng hồng sạch sẽ, giá cả hợp lý…

- Dịch vụ massager khỏe, vé VIP phục vụ từ a đến á chỉ 350 ngàn linh tệ…

- Sòng bài Vip 888 khuyến mãi nạp lần đầu, nạp càng nhiều càng lời, bảo đảm có tiền cưới nhỏ, nhanh tay kẻo hết hạn…

- Công tử ca, mau đến Phòng tắm hơi Thoải Mái, thϊếp thân sẽ phục vụ hết mình…

- Mau xem mau xem, nô ɭệ mới bắt được từ chiến trường, giá cả hợp lý, mua nhanh kẻo hết…

Nhìn đường phố muôn màu muôn vẻ, không chỉ có Nhân tộc, còn có rất nhiều Dị tộc đan xen, tạo thành một bức tranh dị giới đầy màu sắc.

Chỉ là ẩn ở dưới mặt ngoài phồn hoa này, lại là một thực tại cực kỳ tàn khốc.

Ánh mắt của những nô ɭệ kia tràn ngập cừu hận, trên mặt, trên người tràn đầy vết máu, bị xiềng xích kéo lê trên đất…

Những tiểu thư trang điểm lộng lẫy, không ngừng mỉm cười chào khách kia, sâu trong mắt tràn ngập u buồn, rất nhiều người trên da thịt có vết bầm do bị đánh, có thì âm thầm gạt lệ, lê bước chân mệt mỏi đi ra chào khách…

Lại có từng nhóm binh sĩ mang theo thi thể đồng đội từ bên ngoài trở về, khuôn mặt lạnh lùng, nhiều người còn bị thương rất nặng, nhanh chóng tiến đến quân doanh báo cáo.

Cũng có từng cỗ xe chuyên dụng to lớn, chở rất nhiều quan tài rời khỏi Ải Nam Biên, trên xe có Đạo Tỳ làm lễ, tiếng tụng kinh siêu độ ê a, nghe nặng nề mà não lòng…

Trần Vũ thở dài, không khỏi nghĩ tới những nạn dân lúc trước lê lết thân tàn đi sâu vào nội địa, tất cả đều đang gian nan sinh tồn, phàm nhân cũng vậy, tu luyện giả cũng thế, ở cái thế đạo này, sinh mạng là thứ rẻ tiền nhất.

Đi ngang qua một bãi đất trống, nơi này có rất nhiều người bầy sạp bán hàng, bọn hắn đơn giản trải một tấm bạt xuống đất, phía trên bày đầy các loại tảng đá to nhỏ khác nhau, hình dạng cũng thiên kỳ bách quái.