Chương 1: Phát hiện bị bệnh

"Jason, thực sự không còn cách để cứu vãn nữa sao?".

Ở phòng bệnh 309, một thanh niên mặc áo nhân bệnh màu xanh trắng khó khăn nói, lông mi dài cụp xuống khẽ đổ bóng hình quạt lên mí mắt, dưới ánh sáng của đèn sợi đốt, sắc mặt tái nhợt khác thường, nhưng khó che giấu vẻ đẹp tuyệt vời của anh, đôi mắt trong veo phủ một lớp sương mù.

Trông anh rất bi thương, làm cho người ta nhìn mà cảm thấy đau lòng.

Jason rất buồn khi thấy một thanh niên tuyệt vời như vậy lại mắc bệnh nan y. Đối phương vẫn còn rất trẻ, ngoại hình rất tốt, là một thiên tài, chỉ trong hai năm đã trở thành bác sĩ của bệnh viện Espoo, nhưng đáng tiếc anh có thể điều trị cho người khác nhưng không phải bản thân mình, anh đã mắc phải căn bệnh nan y khó chữa nhất, đang là thời kỳ cuối...

Bệnh tình hiện tại đã vượt quá trình độ y tế có thể điều trị được, ngay cả khi được điều trị tốt nhất, cũng sẽ chỉ sống được nhiều nhất là vài tháng nữa mà thôi.

Jason không thể không cảm thấy tiếc, anh ấy thở dài một hơi.

Tô Hạc Nhất cười bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "Tôi biết rồi..."

Sau khi Jason rời đi, thanh niên nhắm mắt lại, như thể anh đang ngủ, sau một lúc lâu, lông mi mảnh khảnh của anh hơi run lên, anh mở mắt ra, lấy điện thoại bên cạnh và quyết định gọi đến một con số.

Sau một hồi vang lên tiếng máy bận, điện thoại đã sớm được kết nối, bên kia điện thoại vang lên một giọng nói hơi ngạc nhiên:

"A Hạc?! Là cậu sao?".

"Ừm, là tôi đây." giọng điệu của Tô Hạc Nhất rất bình tĩnh, nhưng đối phương như đã làm rơi cốc, anh do dự một lát rồi nói tiếp: "Tôi sẽ về nước, cậu có thể đón tôi không?"

Đối phương sững sờ một lúc, nhưng chẳng mấy chốc đã trả lời lại là "được", hỏi anh rất nhiều câu hỏi, ví dụ như anh ở nước ngoài thế nào, tại sao anh đột nhiên về nước, vân vân, Tô Hạc Nhất không nói về bệnh tình của mình, chỉ nói muốn trở về nước phát triển sự nghiệp.

"A Hạc, tôi vui lắm...Tôi đã nghỉ là cậu sẽ không bao giờ liên lạc với tôi nữa."

Tô Hạc Nhất im lặng một lúc lâu mới trả lời: "Cậu vẫn luôn là bạn của tôi..."

Tiếng thở dốc bên kia đột nhiên dừng lại, ngay sau đó, giọng nói nghẹn ngào của đối phương vang lên: "Được, tôi nhất định sẽ đến đón cậu."

Sau khi cúp điện thoại, Tô Hạc Nhất cụp mắt xuống.

Đúng là anh chưa bao giờ nghĩ đến việc liên lạc với đối phương nữa, nhưng nếu anh muốn sống, anh phải làm điều đó.

Người đàn ông nhợt nhạt nhắm mắt lại, thì thầm trong căn phòng trống: "Tiếp cận anh ta, tôi thực sự có thể sống được sao?".

Ngay sau đó, một giọng nói máy móc vang lên trong đầu anh.

[Đúng vậy, ký chủ, chỉ có gần gũi và gia nhập vào "hậu cung" của người được chọn trên thế giới này thì ngài mới có thể tiếp tục sống.]

Ngay khi Tô Hạc Nhất nhắm mắt lại, trái tim càng lúc càng nặng nề.

Nhưng đó cũng là một sự nhẹ nhõm.

Ít nhất, anh vẫn chưa thực sự vô vọng.

Cuộc sống của anh chỉ mới bắt đầu, anh chưa muốn chết....

Tuy nhiên, anh không ngờ rằng thế giới mình đang ở hóa ra chỉ là một cuốn tiểu thuyết, sự tồn tại của anh chỉ là một pháo hôi Bạch Nguyệt Quang luôn trong trái tim của nhân vật chính.

Đúng vậy, điện thoại anh vừa bấm là Ôn Đồ Nam, nhân vật chính của tiểu thuyết, nhưng hai người họ đã lâu không liên lạc với nhau.

Anh đã chủ động cắt đứt liên lạc với đối phương.

Dù sao ngay từ đầu khi Ôn Đồ Nam đã tỏ tình với anh, anh thật sự không thích đối phương chút nào.