Chương 2.2

Ôn Hòa ngồi xổm xuống trong gian phòng nhỏ, nhịn không được khóc lên, nước mắt theo từng chuỗi rơi xuống. Thế nhưng cậu không dám khóc thành tiếng, đành phải vừa lau nước mắt.

Vυ" vẫn còn chảy sữa ra, cậu không thể tự khống chế được. Lần này nghiêm trọng hơn so với những lần khác rất nhiều, quần đều đã ướt. Trong không gian nhỏ tràn ngập mùi sữa, cậu cảm thấy vừa bất lực, vừa sợ hãi. Thế nhưng cậu không muốn ngốc ở chỗ này nữa. Ôn Hòa quyết định cố gắng ép thêm chút sữa ra, đợi tới tối không có người thì rời đi, đến khi đó chắc sẽ không còn ai để ý cậu kỳ lạ nữa.

“Ôn Hòa.”

Chợt có người gọi tên cậu.

“Ôn Hòa, cậu ở đây không?”

Là…… Tống Văn?

Nguyên bản đã nín, giờ nghe được thanh âm quen thuộc của Tống Văn, Ôn Hòa nhịn không được rơi lệ. Thế nhưng cậu vẫn không dám phát ra tiếng, bộ dạng này của cậu làm sao dám ra người gặp người khác? Tống Văn nhất định sẽ bị bộ dạng của cậu dọa mất.

Cốc cốc ——

Tống Văn gõ gõ cửa vách, nhẹ giọng hỏi: “Cậu ở bên trong sao? Ôn Hòa, tôi thấy cậu ra ngoài mãi vẫn chưa quay lại, có phải không thoải mái ở đâu không?”

Tôi……

Ôn Hòa không ngừng được nước mắt, nói không nên lời. Cậu che miệng lại, nghĩ rằng chỉ cần Tống Văn không nhận được câu trả lời thì sẽ nhanh chóng rời đi.

“Ôn Hòa.” Tống Văn lại gọi một tiếng, thanh âm thực nhẹ, như là tự nói cho chính mình nghe, “Vậy tôi đi đây, cậu có việc gì nhất định phải nói ra đấy.”

Tiếng chân Tống Văn rời đi nện trên đất truyền đến tai Ôn Hòa. Thời điểm, Tống Văn vặn mở cửa nhà vệ sinh, cậu không nhịn được gọi hắn lại.

“Tống Văn……”

Cậu cố kìm lại, nghẹn tiếng nức nở vào trong cổ họng.

Tống Văn lập tức quay đầu lại, đi tới nơi thanh âm phát ra.

“Tôi ở đây, ngoài này không có người khác.” Tống Văn ôn nhu trấn an cậu, “Làm sao vậy, cậu có thể mở cửa ra không?”

Thật lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng phản hồi, Tống Văn cũng không thúc giục, yên lặng chờ đợi Ôn Hòa mở miệng.

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra. Tống Văn đẩy cửa liền thấy Ôn Hòa để trần nửa người trên, ngồi xổm dưới đất. Hai tay cậu ôm trước ngực, khó khăn lắm mới che đậy được đôi gò đồi bị thấm ướt sữa.

Thân thể thanh mảnh, xương bướm tinh tế nhô lên, cần cổ thon dài trắng nõn, còn có xương quai xanh tinh xảo, tất cả đều bị Tống Văn thấy trọn. Hắn ngơ người một lúc không cử động.

Ôn Hòa khóc đến thương tâm, lại gọi một tiếng: “Tống Văn……”

Tống Văn phản ứng lại, không chần chờ mà tiến vào rồi khóa trái cửa lại.

Khuôn mặt Ôn Hòa bị nước mắt làm cho rối tinh rối mù, hàng mi dày ướt đẫm, gò má với chóp mũi đều đỏ ửng lên, trong đôi mắt thì toàn là nước.

Cậu nhìn Tống Văn tiến vào. Ánh đèn nhà vệ sinh mờ mờ, đôi mắt cậu còn đang hàm chứa nước mắt nên không thể thấy rõ biểu tình của Tống Văn. Nhưng cậu chắc chắn bản thân mình hiện tại rất khó nhìn, cả người chật vật bất kham. Ôn Hòa cúi đầu, cố nén tiếng nấc nghẹn: “Cậu đừng… đừng cảm thấy tôi kỳ quái có được không? Tôi, tôi, …”

Gian phòng quá nhỏ, giờ có hai người đứng chung lại càng thêm chật chội. Tay Tống Văn hơi khẩn trương mà nắm chặt lại, suy nghĩ một lát vẫn quyết định ôm Ôn Hòa lên.

Thời điểm ôm lấy Ôn Hòa, Tống Văn trong đầu bỗng nảy ra suy nghĩ, hóa ra mông cậu ấy mềm như vậy sao.

“A ——” Ôn Hòa đột nhiên bị nhấc bổng lên mà không có chuẩn bị nên hơi giật mình. Cậu nhìn gương mặt tuấn lãng của Tống Văn, từ trong đôi mắt hắn có thể thấy được toàn là hình ảnh phản chiếu của mình.

Tống Văn thực lo lắng cho cậu, mở miệng hỏi: “Cậu, cậu không sao chứ?”

Ôn Hòa hiện tại cũng không suy nghĩ được quá nhiều, hai bánh bao nhỏ dính sát vào ngực Tống Văn, sữa chảy ra đem quần áo Tống Văn làm ướt.

Cậu theo bản năng muốn lau đi nhưng lại nhận ra chỉ là phí công, nhìn Tống Văn một cái.

“Cậu…giúp giúp tôi với.” Ôn Hòa khóc lóc nói.

“Cậu muốn tôi giúp cậu như thế nào?” Tống Văn cũng bối rối không biết làm sao, tay nâng mông Ôn Hòa cũng cứng đờ. “Cậu, tình trạng cậu có nghiêm trọng lắm không?”

Ngực Ôn Hòa thật giống như cặp thỏ nhỏ trắng muốn, hắn nhìn chằm chằm vết đỏ ửng trên đó hồi lâu mới nhận ra hành động của bản thân không đúng bèn không được tự nhiên quay mặt đi.

Hắn là lần đầu tiên ở gần Ôn Hòa như vậy, có thể nhìn được làn da tinh tế của cậu, chóp mũi vì khóc mà đỏ bừng cùng khóe mắt ướŧ áŧ, tất cả đều thấy rất rõ ràng.

Trái tim không nghe lời bắt đầu gia tốc, hắn hoài nghi có lẽ Ôn Hòa cũng nghe được tiếng trống ngực mình.

“Cậu, giúp tôi… hút một ít ra, được không?” Ôn Hòa khó khăn mở miệng cầu Tống Văn giúp đỡ.

*****************

Dạo này mình bị nản quá, mọi người hãy comment để mình biết vẫn còn có người đọc quyển này đi ಥ‿ಥ