Chương 20: Giám sát

Cận Thủy Lan tắt kết nối Bluetooth trên xe, mở điện thoại ra, đoạn ghi âm đã tạm dừng, đoạn diễn này có một đoạn miêu tả dài trước đó, nhưng Lục Chẩm Thu chỉ trực tiếp ghi lại phần kia, phía trước đều lược bỏ, cho nên chợt nghe liền rất kí©h thí©ɧ.

Kỳ thật giường diễn Cận Thủy Lan nghe không ít, giường diễn của Lục Chẩm Thu, cô càng không phải chưa từng nghe qua, trước kia truyền tương đối nhiều, các phối âm đều có.

Nhưng không giống nhau.

Cảm giác không giống nhau.

Đây là Lục Chẩm Thu gửi cho cô.

Nó chỉ vừa mới đây thôi.

Cảm xúc hừng rực lại nóng bỏng quét tới, làm cho thân thể cô nóng lên, tim đập nhanh muốn vụt khỏi cổ họng, đập thình thịch, tay cầm điện thoại không có sức lực gì thiếu chút nữa rơi xuống ghế, Cận Thủy Lan hít một hơi thật sâu, phát hiện không thể áp xuống cổ nhiệt khí kia, ngược lại trên mặt càng thêm nóng rát.

Cô không còn cách nào khác, xuống xe, một trận gió lạnh thổi tới, thoải mái hơn nhiều, miễn cưỡng áp xuống một ít cảm xúc, chỉ là ánh mắt nhìn vào điện thoại vẫn lấp loé ánh lửa.

Cận Thủy Lan không nghe đoạn ghi âm kia nữa, trước khi cùng chủ biên Mễ Kỳ nói chuyện hợp tác, không có lại mở ra, hai người hẹn gặp mặt ở quán cà phê, chủ biên của Mễ Kỳ tên là Trần Hồng, 30 tuổi, thoạt nhìn ổn trọng trí thức, nàng nhìn thấy Cận Thủy Lan đi vào liền đứng dậy chào hỏi: "Cận lão sư."

Sau đó hỏi: "Cô muốn uống gì?"

Cận Thủy Lan nghiêng đầu chọn một ly cà phê, cuối cùng bảo nhân viên phục vụ đóng gói cho mình một ly, Trần Hồng cười: "Cận lão sư thích cà phê ở đây sao?"

"Không phải." Cận Thủy Lan cười: "Trong nhà còn có một người bạn, mua cho cô ấy."

Cô nói đến chữ người bạn, ánh mắt và biểu tình đều mềm mại hơn vừa rồi, ngữ khí cùng vừa mới tiến vào cũng không giống nhau.

Trần Hồng nhìn cô, mọi người đều biết, Cận Thủy Lan độc thân, trong giới không thiếu những người bày tỏ với cô, có mấy người theo đuổi động tĩnh còn nháo rất lớn, nhưng Cận Thủy Lan từ trước đến nay chưa từng để ý tới, không chỉ không để ý tới, còn làm chút thao tác có thể nói là thẳng nữ thời kì cuối, đời này tìm không được đối tượng, lần này đến nói chuyện hợp tác, nàng cũng từng điều tra, không nghĩ tới có thể nhìn thấy trên người Cận Thủy Lan một chút mềm mại.

Người bạn này.

Không đơn giản.

Trần Hồng gãi đúng chỗ ngứa, cười hỏi: "Là bạn của Cận lão sư? Khẳng định cũng là một người rất ưu tú."

Cận Thủy Lan nghĩ đến Lục Chẩm Thu, gật đầu: "Quả thật ưu tú hơn tôi."

Chậc chậc chậc.

Trần Hồng tựa hồ nắm bắt được bí quyết nào đó, trong lúc nói chuyện luôn nói đến người bạn này, Cận Thủy Lan tuy rằng biết tâm tư của nàng, nhưng nghe được có người khen ngợi Lục Chẩm Thu, vẫn nói nhiều thêm hai câu, hai người nói chuyện rất vui vẻ, Trần Hồng tìm thời cơ tốt đẩy hợp đồng qua, nói: "Vậy Cận lão sư có rảnh xem hợp đồng không?"

Cận Thủy Lan tiếp nhận, cúi đầu xem, Trần Hồng nói: "Cận lão sư yên tâm, đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác, có thể điều kiện còn chưa tốt đến vậy, nhưng sau này điều kiện hợp tác tôi cam đoan sẽ so với cái này càng tốt hơn."

Đây điển hình là cái bánh lớn trong giới, Cận Thủy Lan không biết sẽ ăn bao nhiêu, nhưng lúc này đây, cô nguyện ý ăn, Cận Thủy Lan hơi gật đầu: "Được, tôi trở về sẽ xem lại."

"A!" Trần Hồng nói: "Cận lão sư chỗ nào không rõ tùy thời có thể liên lạc với tôi."

Cận Thủy Lan đồng ý.

Ra khỏi quán cà phê, trên tay cô xách hai ly cà phê, một ly nước đá, sau khi lên xe bất ngờ nhận được điện thoại của Kỷ Tử Bạc, Kỷ Tử Bạc há mồm hỏi: "Dự định cùng Mễ Kỳ hợp tác?"

Cận Thủy Lan cười: "Tin tức truyền rất nhanh."

Kỷ Tử Bạc nói: "Tất nhiên, hiện tại trong giới đều đang nhìn chằm chằm cậu, muốn biết cậu có chọn thỏa hiệp với lão bản kia không hay là tìm tạp chí mới."

Cận Thủy Lan mở miệng: "Thỏa thuận?"

Cô thật đúng là hiếm khi có chuyện thỏa hiệp.

Kỷ Tử Bạc cũng cười: "Tôi đương nhiên biết cậu sẽ không thỏa hiệp, bất quá cậu nên chuẩn bị sẵn sàng, nếu cậu đã đáp ứng gặp mặt Mễ Kỳ, những tạp chí khác liền hiểu được ý tứ của cậu, đoạn thời gian này tìm cậu khẳng định sẽ không ít."

Cận Thủy Lan ấn đầu nói: "Đã biết."

Kỷ Tử Bạc nghe cô không có tinh thần gì hỏi: "Còn có, Thu Thu ghi âm làm sao bây giờ? Có phải tại lều không?"

Cận Thủy Lan suy nghĩ: "Tôi sẽ hỏi lại cô ấy."

"Được." Kỷ Tử Bạc nói: "Dù sao lều cũng ở trong thành phố, không xa."

Cận Thủy Lan ừ một tiếng cúp điện thoại.

Cô không buông điện thoại xuống, mà bấm vào giao diện chat với Lục Chẩm Thu, đoạn ghi âm kia còn chưa download xong toàn bộ, Cận Thủy Lan nhấp một ngụm cà phê đá, lạnh lẽo tiến vào trong thân thể, áp xuống cảm xúc kích động cùng xao động.

Trong xe yên tĩnh, tay cô điểm lên màn hình, một giao diện màu đen hiện ra, âm thanh sau đó vang lên, âm thanh của Lục Chẩm Thu vừa thấp vừa chậm, một cái âm điệu nhẹ phía sau có mang theo âm cuối, âm cuối giơ lên, tựa như móc, trong nháy mắt đều đem cảm xúc của Cận Thủy Lan gợi lên, âm thanh này giống như yêu tinh từ màng nhĩ của cô chui vào, dán vào bên tai cô dụ hoặc.

"Đi vào bên trong một chút. Ưʍ... Chính là như vậy... Có thể... Lại... Nhanh hơn một chút..."

Âm thanh cao lên, cảm xúc căng thẳng, thân thể co thắt, mỗi cái khe hở đều đang đón ý nói hùa, máu nhiễm cực nóng, đang ở sôi trào, da thịt toàn thân bao gồm lỗ chân lông đều căng chặt.

Sau đó một âm thanh cất cao: "A ——"

Hơi khóc nức nở, âm cuối kéo dài, mang theo vô hạn thỏa mãn.

Đôi tai của Cận Thủy Lan đỏ lên, thân thể căng thẳng còn chưa thả lỏng, tay nắm chặt ly cà phê kia, nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng rực, cô cố gắng trấn định nhấp một ngụm cà phê, cảm giác lạnh lẽo vừa mới trượt xuống cổ họng đã nóng bỏng làm cho trán cô đổ đầy mồ hôi, phía sau lưng đều ướt đẫm.

Không có ai cả.

Cận Thủy Lan cảm thấy giờ phút này chính mình thực chật vật, cô lập tức mở cửa xe, trước khi xuống xe còn không quên đem đoạn ghi âm lưu lại, gió lạnh thổi vù vù, khí lạnh ập vào mặt, thổi không tan sức nóng trong cơ thể cô.

Lục Chẩm Thu về đến nhà còn chưa bắt đầu phát sóng trực tiếp, Lục Chẩm Thu đang ăn cơm, nghe được Cận Thủy Lan tiến vào cửa, thăm dò, có chút ý xấu kêu: "Cận lão sư."

Khẳng định đã nghe đoạn ghi âm, nàng thấy tập tin bị download.

Mặt Lục Chẩm Thu ửng đỏ, Cận Thủy Lan ngược lại thần sắc như thường, có trời mới biết cô vừa mới thổi bao nhiêu gió lạnh ở dưới lầu, lại đánh phấn nền, ổn định xong mới vào cửa, Cận Thủy Lan hỏi: "Còn chưa phát sóng trực tiếp sao?"

"Còn phải mất một lát." Lục Chẩm Thu cười nhạt, ánh mắt tránh đi, có chút xấu hổ, Cận Thủy Lan cũng không nhìn thẳng, mà ngồi trên sô pha, Mao Mao ngoan ngoãn đi đến bên cạnh cô, nằm sấp trên đầu gối cô, dùng đầu cọ tay Cận Thủy Lan.

Lục Chẩm Thu hỏi: "Cận lão sư ăn cơm chưa?"

Đã gần bốn giờ, khẳng định ăn rồi, Lục Chẩm Thu cảm thấy chính mình hỏi câu vô nghĩa, Cận Thủy Lan nói: "Ăn rồi." Cô nói xong đứng dậy, đi đến bên cạnh Lục Chẩm Thu, đem cà phê đưa cho nàng, Lục Chẩm Thu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn Cận lão sư."

Cận Thủy Lan mỉm cười.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Cận Thủy Lan liếc mắt nhìn Lục Chẩm Thu còn đang ăn cơm nói: "Tôi đi mở cửa, cô ăn đi."

Lục Chẩm Thu cũng ăn không sai biệt lắm, nàng buông chén đũa, thăm dò xem, là chuyển phát nhanh, hẳn là đồ vật nàng mua lúc trước đến rồi, Lục Chẩm Thu vội vàng đi đến bên cạnh Cận Thủy Lan, tiếp nhận chuyển phát nhanh, mặt trên là tên của mình, bất quá Cận Thủy Lan đã giúp nàng ký tên.

"Mua cái gì?" Cận Thủy Lan hỏi, Lục Chẩm Thu mở miệng nói: "Một ít đồ vật nhỏ để trang trí."

Nàng nói xong liền đem đồ trang trí bên trong ra, Cận Thủy Lan hỗ trợ lấy một phần, hai người đi vào phòng của Lục Chẩm Thu, Lục Chẩm Thu treo đèn màu lên mép cửa sổ, nàng nói với Cận Thủy Lan: "Cận lão sư yên tâm, cái này có thể kéo xuống, đến lúc đó có thể trực tiếp xé bỏ, sẽ không phá hư giấy dán tường."

Cận Thủy Lan gật đầu, nhìn nàng bận rộn, ngoại trừ một ít đồ vật trang trí còn có một tấm thảm, một cái kệ, đèn hỗ trợ ánh sáng, còn có mấy con búp bê vải đang tiếp xúc không khí, nhanh chóng bành trướng lên, ước chừng cao nửa người, Cận Thủy Lan tiện tay cầm một cái, sờ sờ trên tay, thật mềm mại.

Lục Chẩm Thu lấy từng đồ vật chuyển phát nhanh ra tới, lần lượt thả ra, Cận Thủy Lan nhìn bốn phía, cũng không thêm nhiều đồ vật, nhưng cảm giác rõ ràng cùng trước đây bất đồng.

Càng ấm áp, càng giống như một căn phòng, cô dựa vào bàn máy tính của Lục Chẩm Thu, nghiêng đầu về một bên, nhìn thấy bên cạnh máy tính có một cuốn sổ nhỏ, cuốn sổ nhỏ được mở ra, bên trong đầy chữ viết rậm rạp, Cận Thủy Lan tinh mắt nhìn thấy cái tên quen thuộc, cô chỉ vào cuốn sổ: "Tối hôm qua viết sao?"

Lục Chẩm Thu ngẩng đầu, thuận theo tầm mắt cô nhìn qua, có chút xấu hổ cười: "Ừm, tôi chưa từng đọc qua cuốn tiểu thuyết kia, sợ ghi âm cảm xúc không đúng, cho nên tối hôm qua suốt đêm đọc."

Cận Thủy Lan nhìn nàng ánh mắt càng thêm ôn nhu, khó trách sáng nay Lục Chẩm Thu tỉnh dậy muộn như vậy, thì ra tối hôm qua thức suốt đêm đọc tiểu thuyết, không chỉ đọc, còn có ghi chú.

Chỉ là một đoạn giường diễn, nàng còn rất nghiêm túc.

Cận Thủy Lan hỏi nàng: "Đọc xong có cảm giác gì?"

Lục Chẩm Thu vừa vặn thu thập xong, nàng ngồi trước máy tính, máy tính còn chưa mở, trong màn hình phản chiếu bóng dáng hai người, Cận Thủy Lan dựa lưng vào bàn, nghiêng đầu, Lục Chẩm Thu giương mắt vừa vặn nhìn đến đôi mắt kia có chút ý cười, nàng thả lỏng thân thể, nói: "Rất hay, hấp dẫn người đọc, bất quá phong cách tổng thể có hơi áp lực, ý tưởng của nhân vật chính quá mức cực đoan."

Đây là phong cách viết của Bạch Miêu.

Lục Chẩm Thu có chút xấu hổ nói tiếp: "Còn có giường diễn quá nhiều."

Cận Thủy Lan hỏi: "Không thích xứng giường diễn?"

Lục Chẩm Thu há miệng, giải thích: "Cũng không phải không thích, kỳ thật giường diễn cùng đoạn diễn khác đều giống nhau, là do kịch bản yêu cầu."

Lý giải thấu triệt, nếu khuôn mặt kia không hồng thấu, hẳn là càng có thêm lực thuyết phục, Cận Thủy Lan liếc nhìn thần sắc của nàng, cúi đầu cười: "Vậy cô cảm thấy trong cuốn tiểu thuyết này, đoạn nào là có quy mô lớn nhất?"

Lục Chẩm Thu không cần suy nghĩ: "Hẳn là hai người gặp lại nhau."

Cận Thủy Lan suy nghĩ sâu xa: "Gặp lại?"

Lục Chẩm Thu gật đầu, mở máy tính ra nói: "Tôi tìm cho cô xem."

Nàng nói xong click vào trang web kia, mở cuốn tiểu thuyết của Bạch Miêu, dựa vào trí nhớ tìm được đoạn gặp lại kia, đoạn đó hẳn là quy mô lớn nhất của toàn bộ văn bản, cũng là phân cảnh kí©h thí©ɧ nhất.

Cận Thủy Lan thuận theo trang web nàng mở ra nhìn qua, mắt híp lại, Lục Chẩm Thu hỏi: "Cận lão sư bị cận thị sao?"

"Ừm." Cận Thủy Lan xoa xoa mắt, nghe Lục Chẩm Thu nói: "Đoạn này tuy rằng quy mô lớn nhất, nhưng cũng là phân cảnh có cảm xúc thăng trầm nhất, còn là một bước ngoặt trong tình cảm của nhân vật chính, tôi cảm thấy nó sẽ là đoạn khó ghi hình nhất."

Cận Thủy Lan gật đầu: "Vậy cô có muốn thử đoạn này hay không?"

"Thử đoạn này?" Lục Chẩm Thu nói: "Đoạn tình cảm này cần phải bùng nổ hoàn toàn, tôi không nhất định có thể nắm chắc."

Cận Thủy Lan nói: "Không nắm chắc được thì có thể ghi lại, tôi có thể hỗ trợ giám sát."

Lục Chẩm Thu gật đầu: "Vậy để tôi thử xem."

Nàng nói xong ghé mắt nhìn Cận Thủy Lan: "Cảm ơn Cận lão sư hỗ trợ giám sát."

Cận Thủy Lan nói: "Không cần."

Ngữ khí nhàn nhạt, không có gì phập phồng, nhưng vành tai phía sau sợi tóc đã sớm đỏ thẫm, cô sờ sờ vành tai, nóng đến đau rát.

*****

Cận Thủy Lan: Giám sát gì đó tôi rất lành nghề.

Lục Chẩm Thu: Chị buông tay đi rồi lại nói.

Cận Thủy Lan:......