Chương 42: Hạ sốt

Cận Thủy Lan nhai kẹo cao su nghe Lục Chẩm Thu mắng chửi người, nghiêm trang phụ họa.

Lục Chẩm Thu nhìn cô, lo lắng hỏi: "Vậy bạn của cô hiện tại thế nào rồi?"

Cận Thủy Lan nói: "Hiện tại khá tốt."

Lục Chẩm Thu thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy được rồi, thật sự thoát ra khỏi liền tốt."

Cận Thủy Lan liếc nhìn nàng một cái thật sâu, gật đầu: "Thoát ra khỏi liền tốt."

Nhưng cô tra được một chút dấu vết, lại không dám nói ra, không phải sợ Lục Chẩm Thu không thoát ra, mà là sợ nàng không tiếp thu được, sau đó buồn cái gì cũng giấu trong lòng, cảm xúc của một người nếu không được phát tiết, sẽ sinh bệnh.

Cận Thủy Lan nghiêng đầu nhìn Lục Chẩm Thu, dưới ánh đèn, sườn mặt nàng nhu hòa, thực bình tĩnh, nhìn mềm mại, kỳ thật lại rất quyết đoán, hạ quyết tâm liền sẽ không quay đầu lại, mới chuyển đến mấy ngày cô vẫn luôn kéo Lục Chẩm Thu chạy khắp nơi, chính là không muốn để cho nàng có thời gian rảnh rỗi, vừa mới chia tay rảnh rỗi rất dễ dàng suy nghĩ lung tung, rất dễ dàng rơi vào quá khứ, rất dễ dàng - tái hợp.

Thật sự là cô đã lo lắng nhiều rồi, Lục Chẩm Thu cũng không phải là người dễ dàng quay đầu lại.

Cận Thủy Lan thả lỏng tâm tình, nhìn những chiếc lá bị cuốn lên bên ngoài cười khẽ, Lục Chẩm Thu hỏi: "Cận lão sư, chúng ta có phải nên trở về rồi không?"

"Không sai biệt lắm." Cận Thủy Lan thu hồi kẹo cao su, theo Lục Chẩm Thu ra cửa, vừa mới ra ngoài liền bị gió lạnh thổi vào mặt, lạnh căm căm thổi qua khe hở của quần áo, dường như có thể xuyên thấu lỗ chân lông, thấm vào trong thân thể, Cận Thủy Lan hắt xì hai cái, quấn quần áo đi về phía trước, Lục ChẩmThu cũng không có mặc áo khoác, nhưng nàng mặc chính là áo hoodie, so với Cận Thủy Lan dày hơn nhiều, nàng quay đầu: "Cận lão sư cô có phải rất lạnh không?"

Cận Thủy Lan nói: "Không lạnh......"

Lời còn chưa nói xong liền hắt xì thêm một cái, Lục Chẩm Thu có chút ngượng ngùng, đều là bởi vì nàng Cận Thủy Lan mới ra ngoài, tay nàng nắm chặt lên vài cái rồi chậm rãi buông xuống, cuối cùng nói: "Cận lão sư, nếu cô lạnh thì có thể bỏ tay vào trong túi của tôi."

Nàng nói xong lộ ra túi áo của hoodie, là cái loại bao quanh ở trước bụng nhỏ, một cái túi rất lớn, Cận Thủy Lan nghiêng đầu nhìn, thử đưa tay vào, bên trong rất nhiều mảnh vụn lông, mới vừa bỏ vào, tay liền ấm áp, một ít lông cọ vào lòng bàn tay, lại càng giống như cọ vào trong lòng cô, Cận Thủy Lan ngứa ngáy, cổ họng cũng ngứa ngáy, thân thể nhanh chóng nóng lên, cô ho khan hai tiếng, thu tay lại, nói: "Lập tức liền tới rồi."

Nói xong không nhìn Lục Chẩm Thu, đi thẳng về phía trước, Lục Chẩm Thu đuổi theo.

Khi các nàng đi vào, Kỷ Tử Bạc đã thanh toán xong, thấy hai người trở về thì trêu ghẹo: "Còn biết trở về?"

Những người khác cũng cười chào hỏi hai người, hỏi các nàng đi ra ngoài mua cái gì, Cận Thủy Lan đưa một gói kẹo cao su chưa tháo niêm phong qua, mọi người chia ra, ăn uống no đủ, chính là thời khắc tán gẫu, Lục Chẩm Thu ngồi bên cạnh Bạch Miêu, nhỏ giọng cùng cô ấy nói thầm, Bạch Miêu thỉnh thoảng liếc mắt về phía Cận Thủy Lan, gật đầu: "Được."

Lục Chẩm Thu cười: "Cảm ơn Bạch lão sư."

Nàng vừa định rời đi lại hỏi: "Bạch lão sư thứ ba tới có rảnh không."

Bạch Miêu: "Có chuyện gì vậy?"

Lục Chẩm Thu nói: "Thứ ba tuần sau là sinh nhật tôi, nên muốn mời Bạch lão sư ăn bữa cơm."

Bạch Miêu do dự nhíu mày, theo bản năng hỏi: "Có nhiều người không?"

Lục Chẩm Thu lắc đầu: "Không nhiều lắm, chính là cô và Cận lão sư, Kỷ lão sư, còn có hai người bạn của tôi, trong đó có một người Bạch lão sư đã nghe qua."

Bạch Miêu nói: "Tôi có nghe qua?"

Lục Chẩm Thu cười: "Tên là Hoa Lạc."

Gần đây tâm tình của Hoa Lạc không tốt, Bạch Miêu và Cận Thủy Lan đều là những tác giả mà Hoa Lạc yêu thích, nếu Hoa Lạc nhìn thấy Bạch Miêu hẳn là sẽ cao hứng hơn một chút, hơn nữa chuyện Bạch Miêu giúp nàng mua vé, vốn nên mời cô ấy ăn một bữa cơm.

"Hoa Lạc?" Bạch Miêu nói: "Tôi biết rồi, không còn ai khác?"

Lục Chẩm Thu lắc đầu: "Không có."

Bạch Miêu nói một câu: "Được, đến lúc đó cô gửi địa điểm cho tôi."

Lục Chẩm Thu đồng ý, bị những người khác kéo đi nói chuyện phiếm, Bạch Miêu nhảy hai vị trí, ngồi bên cạnh Cận Thuỷ Lan, cắt ngang cô và Kỷ Tử Bạc nói chuyện: "Một tin tốt, một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?"

Thần thần bí bí, Cận Thủy Lan nghiêng đầu nhìn, nói: "Tin tốt."

"Vẫn là nghe tin xấu trước đi." Bạch Miêu nói với cô: "Vừa rồi Lục Chẩm Thu đưa tôi tiền."

Cận Thủy Lan ngồi thẳng thân thể: "Cô ấy đưa tiền cho cậu để làm gì?"

Bạch Miêu quay đầu: "Ánh mắt của cậu như vậy là có ý gì!"

Nói xong cô ấy ôm ngực.

Cận Thủy Lan lạnh lùng xem cô ấy biểu diễn, Bạch Miêu cảm thấy không thú vị liền ngồi thẳng người, nói: "Cô ấy đưa tôi tiền, là vì tôi đã giúp mua hai vé xem buổi biểu diễn."

"Tôi không phải......"

"Đúng vậy." Bạch Miêu gật đầu: "Cậu đã nói cậu chịu trách nhiệm về vé, nhưng cô ấy đã đưa tôi tiền còn nói: "Cô ấy không muốn nợ cậu quá nhiều, cho nên tôi mới nói đây là tin xấu."

Sắc mặt Cận Thủy Lan hơi trầm xuống.

Bạch Miêu vỗ bả vai cô: "Bất quá còn có tin tốt."

Cận Thủy Lan quay đầu, Bạch Miêu nói: "Cô ấy mua hai vé."

Như thế nào cũng coi như là đem Cận Thủy Lan nhập vào phạm vi của nàng, chỉ là còn chưa có hoàn toàn nhập, Bạch Miêu vỗ vỗ đầu vai cô, nói ra câu kinh điển kia: "Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần phải nỗ lực hơn."

Cận Thủy Lan lấy tay Bạch Miêu ra, ngồi trên ghế, rầu rĩ uống một ngụm trà.

Buổi tối bữa tiệc kết thúc cũng gần 10 giờ, còn có người nói muốn đi KTV, Cận Thủy Lan từ siêu thị trở về vẫn luôn có chút đau đầu, không biết có phải do bị gió lạnh thổi hay không, cô không có hứng thú, Lục Chẩm Thu cũng không có hứng thú, liền nói cùng nhau về nhà.

Các nàng ở cùng một chỗ, trong đoàn làm phim chỉ có Kỷ Tử Bạc biết, những người khác đều cho rằng các nàng ở gần nhau, cho nên mỗi ngày tiện đường cùng nhau tới đây, cũng không có ai nghi hoặc.

Sau khi Cận Thủy Lan và Lục Chẩm Thu lên xe, cô ấn đầu đau đớn hỏi: "Biết lái xe không?"

Lục Chẩm Thu gật đầu: "Biết, Cận lão sư có phải không thoải mái ở chỗ nào không?"

Nàng nhìn sắc mặt cô có chút trắng bệch, Cận Thủy Lan nói: "Khả năng bị gió lạnh thổi đến, có hơi đau đầu, cô lái về nhà đi, tôi ngồi bên cạnh."

Lục Chẩm Thu tiếp nhận chìa khóa xe, nàng lái xe đã là chuyện rất lâu trước kia, học xong bằng lái liền không có cơ hội sờ đến xe, cho nên một đường chạy thật sự chậm, tốc độ lúc nào cũng 30 40, thỉnh thoảng còn nghiêm túc nhìn qua hai bên, chờ đèn xanh đèn đỏ cũng là bộ dáng này, Cận Thủy Lan lơ đãng liếc mắt một cái, cười: "Trên đường không có ai."

Trời lạnh, lại sắp mưa, trên đường bóng xe cũng ít, đừng nói chi người, Lục Chẩm Thu nói: "Tôi biết."

Giọng nói của nàng căng thẳng.

Cận Thủy Lan vươn tay, do dự hai giây vẫn là nắm lấy cánh tay nàng, Lục Chẩm Thu giật mình một cái, quay đầu lại, âm thanh của Cận Thủy Lan hơi thấp: "Thả lỏng đi."

"Cơ bắp căng thẳng không đau sao?"

Lục Chẩm Thu bị cô nhắc nhở mới hoãn ra một hơi, thân thể xác thật vẫn luôn ở trạng thái căng thẳng, vừa rồi cùng Cận Thủy Lan hàn huyên hai câu liền thả lỏng một ít, cánh tay đều cứng đờ, lòng bàn tay đầy mồ hôi, hai tay nàng đặt trên vô lăng, nắm thật chặt.

Cận Thủy Lan rút ra một tờ giấy đưa cho nàng, Lục Chẩm Thu không nhận, Cận Thủy Lan nắm lấy tay nàng ở lòng bàn tay xoa xoa, mặt giấy hấp thu lòng bàn tay ướŧ áŧ của nàng, Cận Thủy Lan cúi đầu rũ mắt, tóc đẹp ngăn trở lông mày cùng sườn mặt, đèn đỏ chiếu vào trong xe, mắt kính của Cận Thủy Lan bên cạnh phản quang, rõ ràng là ánh sáng lạnh lẽo, nhưng trong lòng Lục Chẩm Thu lại cảm thấy ấm áp.

Rất nhanh đèn xanh sáng lên, Lục Chẩm Thu rút tay về nói: "Cận lão sư, tôi muốn lái xe."

Cận Thủy Lan gật đầu ừm một tiếng.

Lục Chẩm Thu lái xe quá ổn định, ổn định đến mức Cận Thủy Lan đều ngủ thϊếp đi, khi đến cửa tiểu khu nàng dừng lại, quay đầu nhìn Cận Thủy Lan khẽ nhắm mắt tựa hồ như đang ngủ, nàng không đánh thức Cận Thủy Lan, mà là lặng lẽ xuống xe, cửa xe vang lên một tiếng, nàng vội vàng quay đầu, Cận Thủy Lan chỉ là nhíu nhíu mi nhưng không tỉnh, sau khi Lục Chẩm Thu xuống xe rồi đóng cửa, vừa mới rời khỏi Cận Thủy Lan liền mở mắt ra.

Nàng đi tiệm thuốc.

Tiệm thuốc mở 24 giờ, Lục Chẩm Thu tiến vào sau đó ngẩng đầu lên nhìn vài loại thuốc, nói với nhân viên cửa hàng một hồi lại đẩy cửa đi ra, Cận Thủy Lan khép mắt lại, trái tim bùm bùm loạn nhảy, cô nghiêng đầu, nghe thấy cửa xe bên cạnh đóng sầm lại.

Xe lại chậm rãi khởi động, chạy đến gara dưới lầu của các nàng.

Lục Chẩm Thu sau khi tắt động cơ liền kêu: "Cận lão sư."

Cận Thủy Lan vài giây sau mới phản ứng nói: "Tới rồi sao?"

Lục Chẩm Thu gật đầu: "Tới rồi."

Nàng nói xong từ ghế sau cầm lấy thuốc vừa mới mua, sau khi Cận Thủy Lan xuống xe hỏi: "Cái gì vậy?"

"Thuốc trị cảm." Lục Chẩm Thu nói: "Tôi thấy cô bị gió thổi không ít, khả năng trở về sẽ bị cảm, nên mua một chút thuốc dự phòng."

Cận Thủy Lan xem trong túi, đủ các loại thuốc hạ sốt, cư nhiên còn có miếng dán hạ sốt, cô từ khi còn nhỏ có dán qua cái này, sau này cũng không còn dùng nữa, cô hỏi Lục Chẩm Thu: "Cái này có hiệu quả sao?"

Lục Chẩm Thu gật đầu: "Rất có hiệu quả, tôi sốt liền dán cái này, cơ thể sẽ thoải mái hơn rất nhiều."

Cận Thủy Lan ngoại trừ đau đầu ra cổ họng nóng đến hoảng hốt, xác thực có dấu hiệu phát sốt, cô xách theo túi nói: "Vậy về nhà cô giúp tôi dán một cái."

Lục Chẩm Thu đồng ý: "Được."

Sau khi hai người về đến nhà, Cận Thủy Lan vọt cái đi tắm nước nóng, phát hiện cổ họng đau liền ra uống thuốc hạ sốt, lại ngâm một túi thuốc trị cảm, Lục Chẩm Thu từ phòng vệ sinh ra tới liền nhìn thấy cô đang ngồi trên sô pha từng ngụm uống thuốc, nàng nhìn thấy động tác của Cận Thủy Lan, hỏi: "Cận lão sư, cô sợ uống thuốc sao?"

Cận Thủy Lan thần sắc có chút mất tự nhiên, nói: "Không sợ."

Nói xong nín thở ngửa đầu uống thuốc, Lục Chẩm Thu nhìn động tác của cô cảm thấy có điểm đáng yêu, không nghĩ đến Cận Thủy Lan cư nhiên sẽ sợ uống thuốc, nàng còn tưởng rằng Cận Thủy Lan là loại bưng ly lên mặt vô biểu tình uống hết chứ.

Cận Thủy Lan dư quang liếc nhìn Lục Chẩm Thu một cái, ho khan hai tiếng đi rửa cái ly, trở về nhìn thấy Lục Chẩm Thu đang tháo hộp nhiệt kế, là màu hồng phấn, nàng cầm trên tay, nói với Cận Thủy Lan: "Cận lão sư, tôi giúp cô đo nhiệt độ một chút."

"Được." Cận Thủy Lan nói: "Tới đây."

Cô ngồi trên sô pha, bên cạnh là Lục Chẩm Thu, sau khi Lục Chẩm Thu lắp pin xong quay đầu lại, nhiệt kế dán ở trên lỗ tai, tích tích hai tiếng, màu đỏ cảnh báo.

Lục Chẩm Thu nhíu mày: "Cận lão sư, cô phát sốt rồi."

Hơn nữa nhiệt độ còn không thấp.

Cận Thủy Lan sờ sờ trán mình, nghi hoặc: "Có sao, cảm giác của tôi còn tốt, đầu cũng không nóng."

Cô nói xong còn di chuyển về phía Lục Chẩm Thu một chút, nói với Lục Chẩm Thu: "Cô sờ thử xem."

Lục Chẩm Thu nghe vậy quay đầu, vươn tay, đặt lên trán Cận Thủy Lan, Cận Thủy Lan hỏi: "Không nóng đúng không?"

Hai người dựa vào quá gần, hô hấp ấm áp đảo qua cổ tay Lục Chẩm Thu, động tác của Lục Chẩm Thu dừng một hồi, nàng nhìn về phía Cận Thủy Lan, làn da trắng nõn của Cận Thủy Lan vì phát sốt mà nhiễm đỏ ửng, đồng tử trong trẻo, giờ phút này Cận Thủy Lan cùng ngày thường hơi có chút bất đồng, gầy yếu, mềm mại, làm cho người đau lòng.

Cận Thủy Lan thấy nàng không đáp lại kêu: "Thu Thu?"

Lục Chẩm Thu ngồi thẳng thân thể, rụt tay lại, nói: "Cô đang sốt, tôi lấy miếng dán hạ sốt cho cô."

Nàng nói xong đứng dậy, muốn đi về phía trong bếp, Cận Thủy Lan gọi lại nàng: "Thu Thu."

Lục Chẩm Thu quay đầu, Cận Thủy Lan nhìn về phía bàn trà nói: "Miếng dán hạ sốt ở đây."

Ngay trước mắt nàng.

Lục Chẩm Thu ừm một tiếng, sắc mặt ửng đỏ.

*****

Cận Thủy Lan: Miếng dán hạ sốt ở đây, Thu Thu.

Lục Chẩm Thu: Tới liền.

Cận Thủy Lan: Em dán chỗ nào......