Chương 33: Trở về

Trì Dư không hề nghĩ ngợi mà chạy ra khỏi cửa, cầm lấy chìa khóa của bố Trì rồi ngồi lên ghế lái phụ.

Một giây khi chân ga được nhấn xuống, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi. Vẫn may vẫn may, xe vẫn còn khởi động được.

Nếu như Trình Ngôn thật sự trở về, như vậy thì chỗ anh có thể nhận ra ở thế giới này sẽ chỉ có chỗ kia thôi.

Chân ga dần được nhấn đến hết cỡ. Trên đường đi, kỹ thuật lái xe của Trì Dư không thuần thục nên đυ.ng chỗ nọ một chút chỗ kia một chút, cuối cùng thì cũng đi đến nhà trọ kia.

“Trình Ngôn!” Mở cửa chung cư kia ra, Trì Dư không nhịn được mà gọi một tiếng.

Không có tiếng trả lời.

“Trình Ngôn! Trình Ngôn! Trình Ngôn!…” Trì Dư tìm khắp phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp một lượt thế nhưng không thấy bóng người nào.

Đến phòng bếp, cô đột nhiên ngừng chân lại, nhìn xem tờ giấy dán trên tủ lạnh.

Cách dùng Vitamin B11…

Nước mắt nhanh chóng trượt xuống khỏi hốc mắt.

Không phải là mơ!

Là thật!

Là thật!

Anh ấy quay về! Nhất định là anh ấy quay về!

Thế nhưng mà, cô nên tìm anh ở đâu đây?

Trì Dư chạy xuống lầu, nhìn đám người bốn phía xung quanh đang bất động thì có một loại cảm giác phí công bất lực.

“Trình Ngôn, anh ở đâu?”

Trì Dư gấp gáp đến độ xoay quanh, nhìn khắp bốn phía. Vô ý nhìn qua, trong biển người mênh mông bất động, giống như thể có một người đang đi về phía cô.

Giống như là bị sét đánh trúng, Trì Dư đứng nguyên tại chỗ vội vã nhìn theo hướng duy nhất đó.

Thân ảnh cao lớn càng lúc càng phóng đại trong con ngươi của cô.

Trên mặt người kia mang theo nụ cười dịu dàng, nói với cô…

“Tại sao lại khóc… bạn gái.”

“Trình Ngôn…” Trì Dư lập tức nhào vào trong ngực anh một cách vô thức.

Trong nháy mắt, đám người đứng im xung quanh giống như cử động lại, bốn phía lại khôi phục lại dáng vẻ rộn ràng ngày xưa. Có đứa nhỏ kéo tay mẹ của mình, chỉ về hướng bọn họ, kêu lên: “Mẹ ơi mẹ ơi! Họ hôn kìa!” Mẹ của đứa bé lập tức che mắt nó lại, ôm nó rời khỏi nơi rải thức ăn cho chó này.

Có người chỉ vào bọn họ rồi cười trộm, cũng có người nhắm mắt làm ngơ đi ngang qua bọn họ.

Bọn họ lại trở thành một đôi người yêu bình thường trong thế giới mênh mông này.

Một tay Trình Ngôn nắm lấy eo của Trì Dư, một tay thì giữ chặt gáy của cô, kéo cô áp sát về phía mình, đầu lưỡi không ngừng tiến lên xâm lược.

Anh nhớ cô sắp phát điên rồi.

Trì Dư bị ép phải thừa nhận.

Nước bọt chảy xuống ướt cằm, Trì Dư thiếu không khí nên không thể không đẩy Trình Ngôn ra, quay đầu nôn khan. Dung lượng phổi của cô khi đứng trước mặt Trình Ngôn vốn chẳng thể chịu nổi một chiêu.

Trình Ngôn lập tức dùng tay lau khóe miệng và cằm giúp Trì Dư, lòng bàn tay anh xẹt qua cánh môi cô, nói khẽ: “Nhóc con trong bụng quậy em à?”

Trì Dư đứng thẳng người, quay đầu nhìn vào mắt Trình Ngôn: “Em… em đã đến bệnh viện, bác sĩ nói là em không mang thai… Em không biết tại sao lại biến thành như vậy, rõ ràng lần trước em đi kiểm tra là có, thế nhưng một lần xuyên từ trong sách về đây thì liền không có nhóc con nữa…”

Trình Ngôn lau nước mắt cho Trì Dư, trong lòng hiểu rõ mấy phần. Có thể nguyên nhân là do Tô Giản đốt quyển sách kia.

“Đừng khóc, đừng khóc, em không làm sao là được. Sau này chúng ta sẽ có nhóc con mà.” Trình Ngôn dỗ dành Trì Dư, ôm cô vào trong ngực.

Trì Dư tựa mình trước ngực Trình Ngôn, thuận thế lau hết nước mắt lên quần áo của anh.

Trình Ngôn cảm nhận được sự mềm mại trong ngực, dưới thân dần nổi lên phản ứng.

“Em thật sự muốn một đứa bé sao?” Hai tay Trình Ngôn ôm lấy Trì Dư, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay của cô, du͙© vọиɠ lại dâng lên từng chút một.

“Ừm.” Trì Dư cọ xát trong ngực Trình Ngôn.

“Vậy thì bây giờ chúng ta lập tức tạo một đứa đi.”

“Hả?”

Trì Dư không kịp phản ứng lại đã bị Trình Ngôn ôm lấy: “Hả, anh làm gì vậy? Nơi này đông người như thế!”

“Anh muốn em…Hay là em muốn ở đây luôn?”

Hơi thở của Trình Ngôn phả vào mặt Trì Dư, trong nháy mắt Trì Dư liền ngoan ngoãn tựa vào ngực Trình Ngôn, tùy ý để anh mang đến nơi nào cũng được.

Trình Ngôn ôm Trì Dư đến trước một chiếc xe, để cô ngồi vào ghế lái phụ còn mình thì bước lên ghế lái.

Trì Dư bị câu nói “anh muốn em” vừa rồi của Trình Ngôn làm cho mụ mị đầu óc, như đi vào cõi tiên mà nhìn cảnh thành phố vù vù lướt qua ngoài cửa sổ mà không phát hiện ra sao anh lại đột nhiên có xe. Cô cũng không hỏi thử xem là anh muốn đi đâu, ngốc nghếch ngồi trên thuyền giặc của Trình Ngôn.

Thỉnh thoảng Trình Ngôn nghiêng đầu nhìn gương mặt anh nhớ nhung rất lâu kia, trong lòng lại tăng thêm mấy phần gấp gáp, đẩy nhanh tốc độ hơn một chút.

Trên đường đi, điện thoại của Trì Dư vang lên, là điện thoại của mẹ Trì.

Sau khi thế giới khôi phục lại bình thường, bố Trì mẹ Trì không tìm thấy Trì Dư nên vội vàng gọi điện thoại đến.

“Alo, mẹ à, con không sao, mẹ không cần lo lắng… À, bây giờ, bây giờ con đang ở…”

“Xin chào cô, con là bạn trai của Trì Dư, hiện tại Trì Dư đang ở cùng với con.” Trình Ngôn bất ngờ lên tiếng khiến Trì Dư không kịp chuẩn bị.

Trình Ngôn tiếp tục nói: “Cô à, hôm nào con sẽ đến nhà để thăm hỏi cô và chú sau ạ.”

“Được được.” Trì Dư che miệng Trình Ngôn, quay đầu nghe điện thoại tiếp.

“Mẹ, con…”

“Bạn trai à, con nhớ kỹ hôm nào phải dẫn về nhà nhé, không sao hết, cúp máy đây.”

“Alo? Mẹ?…”

Cúp điện thoại, Trì Dư quay đầu nhìn Trình Ngôn, không nhịn được mà đập anh một cái.

Trình Ngôn giữ tay Trì Dư lại, nhìn thấy ý cười nơi khóe miệng cô, biết là cô không tức giận nên kéo tay Trì Dư đến bên môi mình hôn một cái.

Sau khi đến nơi, Trình Ngôn dừng xe. Anh xuống xe rồi đi sang bên kia mở cửa xe ra giúp Trì Dư.

Lúc này Trì Dư mới hoàn hồn, nhìn xung quanh một chút. Nơi này hình như là một tòa biệt thự, cô hỏi Trình Ngôn: “Đây là đâu vậy?”

Trình Ngôn cười kéo tay cô: “Nhà của chúng ta.”

“Hả?” Trì Dư mơ màng, còn chưa hiểu rõ đã bị Trình Ngôn ôm lấy.

Sau đó anh quen cửa quen nẻo ôm Trì Dư tiến vào một gian phòng.

“Rầm”. Cửa đóng lại, Trì Dư chính thức tiến vào ổ sói.

Còn chưa kịp nhìn cách trang trí của căn phòng thì Trình Ngôn đã hôn một cái ngăn cản ánh mắt của Trì Dư.

Bên trong sự vội vã mang theo một chút thô bạo.

Một đôi tay không ngừng sờ soạng trên người Trì Dư. Trước ngực, bờ mông và nơi riêng tư trở thành những nơi bị sờ nhiều nhất.

“Bạn gái, em có muốn tắm trước hay không?”

“Hả?” Trì Dư bị nụ hôn của Trình Ngôn kéo vào tìиɧ ɖu͙©, mở đôi mắt mông lung ra, thể hiện là mình nghe không rõ.

Trình Ngôn nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì đôi mắt lại tối đi mấy lần, lập tức ôm Trì Dư đi vào phòng tắm.

Hai ba nhát Trình Ngôn đã cởi sạch quần áo của hai người rồi mở vòi hoa sen lên. Nước nóng bất ngờ xuất hiện xối lên người khiến Trì Dư giật mình, vội vàng trốn vào trong ngực Trình Ngôn.

Trình Ngôn mỉm cười ôm Trì Dư vào ngực.

Bởi vì chênh lệch chiều cao giữa hai người nên Trình Ngôn chỉ có thể cúi đầu hôn cô, hai tay thuận theo dòng nước nóng xoa đi xoa lại dọc theo bờ mông trắng nõn bóng loáng của cô rồi nhào nặn.

Trình Ngôn hơi cúi người, cánh môi dời xuống, đi đến hai bầu ngực mềm mại của cô, há miệng ngậm lấy núʍ ѵú cứng ngắc đọng nước. Anh dùng đầu lưỡi liếʍ qua đầu v* một vòng, sau đó mυ"ŧ vào, rất nhanh đã nghe thấy tiếng Trì Dư rêи ɾỉ trên đỉnh đầu.

Trì Dư đè chặt lấy đầu của Trình Ngôn, không nhịn được mà ưỡn ngực đưa về phía miệng anh.

Bàn tay của Trình Ngôn di chuyển đến nơi riêng tư của Trì Dư, ngón trỏ vừa cắm vào lập tức bị kẹp chặt, ngón tay chuyển động một vòng, nước da^ʍ từ nơi riêng tư không ngừng chảy ra bên ngoài.

“Trình Ngôn…” Trì Dư khó chịu gọi tên anh.

Ngón tay bất ngờ ấn vào khối thịt mềm nhô ra bên trong huyệt nhỏ.

Trình Ngôn vừa liếʍ lại hôn hai vυ" của Trì Dư một lần xong thì ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào huyệt nhỏ của Trì Dư.

Nhìn gương mặt Trình Ngôn càng lúc càng gần nơi riêng tư của mình, Trình Ngôn có chút kinh hoàng. Cô còn chưa kịp đẩy anh ra thì Trình Ngôn đã mở âm thần, duỗi lưỡi liếʍ một lần từ trước đến sau khe thịt.

Trong nháy mắt Trì Dư run chân, vội vàng đỡ lấy bồn rửa bên cạnh mới không ngã xuống.

Trình Ngôn kéo hai tay Trì Dư đặt lêи đỉиɦ đầu mình: “Không sao hết… Em có thể chống ở đây…”

Nước da^ʍ hòa cùng với nước nóng chảy vào trong miệng của Trình Ngôn, là mùi của cô.

Ngón tay Trì Dư nắm vào mái tóc ẩm ướt của Trình Ngôn, không nhịn được mà túm chặt lấy, vội vã nói: “A… Trình Ngôn… Anh tiến vào…”

Sau khi nuốt ngụm nước da^ʍ cuối cùng vào trong bụng, Trình Ngôn đứng dậy. Một tay anh đỡ lấy dương v*t, một tay nâng đùi của Trì Dư lên, một cú thúc thẳng vào bên trong khe thịt lộ ra.

Trì Dư lập tức sướиɠ đến tê dại cả da đầu, hai tay cô ôm lấy cổ Trình Ngôn, nhắm mắt hừ hừ, cánh mông không nhịn được mà vặn vẹo uốn éo.

dương v*t dính nước nóng tiến vào huyệt nhỏ, so với lúc trước thì càng nóng hơn, nhồi đầy cả người cô.

“A… ừ.” Trình Ngôn bị Trì Dư kẹp chặt hít sâu một hơi, hai tay nâng mông cô lên rồi mạnh mẽ ra vào.

Một đoạn thời gian rồi không ân ái với cô khiến Trình Ngôn không khống chế được sức lực. Một luồng sức cực lớn đập vào xương mu của Trì Dư, còn hai túi trứng thì đập lên âm thành tạo ra âm thanh vô cùng vang vọng.

“Ưm… ư… a a…” Tiếng kêu của Trì Dư cũng bị đâm thành đứt quãng.

“Ưm… nhanh quá… Em muốn đến…” Trì Dư khó chịu cắn lên bờ vai của Trình Ngôn, thừa nhận từng cơn sóng thủy triều liên tiếp trong cơ thể.

“Bốp!” Trình Ngôn đưa tay đánh lên mông Trì Dư, huyệt nhỏ càng ngày càng kẹp chặt khiến sau lưng anh run lên: “A… Kẹp chặt thật… Nhanh như vậy à? Anh làm em có dễ chịu hay không?”

“Ưm… Nhanh… A a a a!” Cả người Trì Dư run rẩy, cắn răng thừa nhận kɧoáı ©ảʍ ngập đầu. Một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ xối lên mã mắt, suýt chút nữa khiến Trình Ngôn đầu hàng.

Sau khi Trì Dư cao trào, Trình Ngôn vẫn tiếp tục đưa đẩy bên trong âm đ*o của cô. âm đ*o vô cùng mẫn cảm khiến Trì Dư đạt cao trào một lần nữa, Trì Dư không chịu nổi nữa, móng tay không nhịn được mà bấu vào sau lưng Trình Ngôn.

Huyệt đạo co rút siết chặt lấy dương v*t của Trình Ngôn, đυ.ng tới gần vách thành.

Trình Ngôn nhanh chóng đưa đẩy rồi bắn ra, hơi thở dốc dần thành thô bạo. Trì Dư không nhịn được mà co rút bụng dưới, dương v*t thô to bắn tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào sâu bên trong.

“A… Ưm…” Trì Dư tựa trên người Trình Ngôn thở dốc, còn tay của Trình Ngôn không ngừng sờ loạn trên người cô.

Hai người đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa một lúc, Trình Ngôn tắt vòi hoa sen đi rồi ôm Trì Dư ra khỏi phòng tắm, đi đến bên giường, chuẩn bị bắt đầu hiệp hai.

Đêm nay anh muốn làm cho đủ.

Chờ đến khi Trình Ngôn thỏa mãn, Trình Ngôn không cần nhìn cũng biết bây giờ đã rất khuya rồi.

Trong bụng cô rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, dương v*t rút ra khỏi huyệt nhỏ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài từng chút một. Trên cơ thể cô là dấu vết và hương vị Trình Ngôn để lại.

Trì Dư mệt mỏi co người để mặc Trình Ngôn loay hoay, lau qua cơ thể, tiện thể sờ soạng chiếm chút hời.

Bàn tay không yên phận kia dừng trên ngực Trì Dư nhiều hơn hai giây, còn định được nước lấn tới xoa bóp núʍ ѵú.

Còn chưa nắm được núʍ ѵú, Trình Ngôn đã bị Trì Dư trừng mắt liếc sang, anh lập tức nói: “Không làm không làm.”

Lau xong, Trình Ngôn chui vào chăn nằm bên cạnh Trì Dư, tay trái xuyên qua cánh tay Trì Dư, để cô gối đầu lên cánh tay của mình.

Trì Dư cố gắng chống đỡ một chút thể lực cuối cùng, mở nửa mắt nhìn Trình Ngôn.

Vai phải của anh vẫn còn dấu răng của cô.

“Trình Ngôn…”

“Hả?” Tay phải của Trình Ngôn đặt lên eo của Trì Dư.

“… Đừng đi mà.” Trì Dư mơ màng nói, lại không khống chế được mí mắt sụp xuống. Không nhắm mắt hoàn toàn chính là sự mạnh mẽ cuối cùng của cô.

Cô không muốn khi tỉnh lại thì không tìm thấy anh.

Trình Ngôn thương tiếc hôn lên mắt Trì Dư.

“Ngủ đi, lần này anh sẽ vĩnh viễn không rời đi nữa.