Chương 21

Dương Đại Viễn tiến vào, làm như không thấy Kỷ Đào đứng bên cạnh, trong mắt đều là Phùng Uyển Phù, tiến lên thêm vài bước, có chút kích động duỗi tay cầm lấy tay Phùng Uyển Phù.

Kỷ Đào thấy mà nheo mắt.

Phùng Uyển Phù muốn rút tay ra, lại bị Dương Đại Viễn nắm thật chặt.

"Phù Nhi, có sao không?”

Hắn nghiêm túc nhìn thoáng qua miệng vết thương ghê người trên mặt Phùng Uyển Phù, vẻ mặt càng thêm giận dữ.

Phùng Uyển Phù không rút tay lại được, có chút nôn nóng, nhìn Kỷ Đào bên cạnh đang cúi đầu thu dọn hòm thuốc, vội la lên: "Đại Viễn ca, Đào Nhi muội muội vừa mới cho ta thuốc dán gia truyền, chắc chắn không sao đâu, người đừng lo lắng...”

Hình như lúc này mới chú ý đến còn có người khác, Dương Đại Viễn buông tay nàng ta ra, nhìn về phía Kỷ Đào, "Kỷ cô nương, tiền thuốc...”

"Phùng cô nương đã trả rồi." Kỷ Đào tiếp lời, đeo hòm thuốc lên lưng, thản nhiên nói: "Ta liền đến xem Dương đại tẩu, nếu đã không có việc gì, ta đi trước đây.”

Kỷ Đào rời khỏi nhà Dương Đại Thành, một lần nữa trở về căn nhà huyên náo của Dương Đại Lương phía đối diện, còn chưa đến gần, chợt nghe truyền đến âm thanh trẻ con lớn giọng khóc lóc.

Nhìn thấy Kỷ Đào, vẻ mặt Dương Đại Lương phấn khởi đưa đứa bé qua, "Kỷ cô nương, xin ngươi hãy xem giúp ta.”

Kỷ Đào cẩn thận kiểm tra một lượt, mặc dù đứa bé hơi gầy yếu, nhưng rất khỏe mạnh.

Bầu không khí bên cạnh có chút kỳ lạ, Kỷ Đào cũng không để ý đến, bọc kỹ đứa bé lại, sau đó đưa lại cho Dương Đại Lương, cười nói: "Chúc mừng nhé, đứa bé khỏe mạnh.”

Dương Đại Lương tức khắc vui vẻ ra mặt, lại nghe Dương Đại Thành bên cạnh lạnh lùng nói: "Việc hôm nay nếu không cho ta một câu giải thích rõ ràng thì không xong đâu.”

"Ngày vui lớn mà, bỏ đi bỏ đi." Trong lúc nhất thời, có vài người tiến lên khuyên nhủ.



"Bỏ cái gì, mặt Phù Nhi vô cớ bị cào thành như vậy, nếu bị hủy... Dù sao cũng không được, nàng ta phải đến xin lỗi Phù Nhi.”

"Cái gì mà gây ra rồi xin lỗi, ta còn chưa tìm nàng ta tính sổ...”

Kỷ Đào dọn dẹp hòm thuốc, vác lên lưng liền đi ra cửa, bỏ lại căn phòng đang tranh cãi ầm ĩ kịch liệt phía sau.

Rời khỏi nhà họ Dương, Kỷ Đào bước trên con đường đất trong thôn, có chút ngậm ngùi, nàng đã đến đây mười mấy năm rồi.

Vừa đến cửa nhà họ Kỷ, liền nhìn thấy từ xa có một người mặc áo vải màu lam, vóc người thon gầy, động tác nhẹ nhàng nho nhã, tuy rằng quần áo đã cũ, nhưng lại khiến người ta sững sờ vì hắn mặc vào có chút giống người đọc sách lịch sự tao nhã, không phù hợp với người ở thôn Đào Nguyên này.

Nàng hơi híp mắt, nhận ra người đến là Lâm Thiên Dược, từ khi Lâm Thiên Dược đi học, Kỷ Đào như chưa từng nhìn thấy hắn, mỗi lần gặp hắn, hắn đều có thay đổi lớn, vóc người càng ngày càng cao, hơn nữa, đôi mắt trong suốt dần dần trở nên sâu thẳm, tựa như một đầm nước lạnh, khiến cho người ta cảm thấy từng cơn lạnh lẽo.

"Lâm đại ca đã về rồi?" Kỷ Đào chỉ dừng lại giây lát, Lâm Thiên Dược đã chạy đến gần, nàng tự nhiên hào phóng chào hỏi.

Lâm Thiên Dược dừng bước chân, ánh mắt dịu dàng, không thấy lạnh lùng như mọi khi, cười nói: "Đào Nhi muội muội cũng vừa quay về sao?”

Kỷ Đào mỉm cười gật đầu, "Vừa nãy đại tẩu nhà họ Dương sinh em bé, mời ta đến xem bằng mọi giá, mẫu tử đều bình an.”

"Vậy là tốt rồi." Lâm Thiên Dược thuận miệng nói, ánh mắt dừng lại trên hòm thuốc sau lưng Kỷ Đào, "Bây giờ Đào Nhi muội muội là đại phu có tiếng gần xa.”

"Lâm đại ca đừng chế nhạo ta nữa." Kỷ Đào vừa nói chuyện vừa đẩy cửa ra, quay đầu lại nói: "Lâm đại ca đã lâu không về, về nhà gặp đại thẩm trước đi.”

Lâm Thiên Dược thi lễ với Kỷ Đào, "Đa tạ Đào Nhi muội muội trước đó vài ngày đã chăm sóc mẫu thân ta.”

Động tác của hắn hàm chứa ý vị phong lưu của một người đọc sách, Kỷ Đào ngây ngốc một lát, không để tâm nói: "Hàng xóm láng giềng vốn dĩ nên như vậy, Lâm đại ca khách sáo rồi.”

Nói xong bèn đóng cửa lại, nhốt Lâm Thiên Dược bên ngoài.



Kỷ Đào trở về phòng, vừa nhìn liền thấy Liễu thị từ trong phòng đi ra, vội vàng gọi lại, "Mẫu thân, không cần giúp con sắp xếp đâu, con tự mình làm được.”

"Về rồi à? Thế nào rồi?" Liễu thị dường như không nghe thấy lời nói của Kỷ Đào, chỉ hỏi.

"Mẫu tử bình an." Kỷ Đào lại cười nói.

"Chuyện tốt nha." Liễu thị theo nàng vào phòng, thấy Kỷ Đào buông hòm thuốc, làn da trắng nõn mịn màng, ánh mắt dịu dàng, lông mày hơi hướng lên trên mang theo chút anh khí, mặc dù quần áo trên người trông bình thường, lại không che giấu được thân hình xinh đẹp hiện ra trước mắt.

"Đào Nhi của ta trưởng thành rồi." Liễu thị thở dài.

Kỷ Đào cười, đi đến cạnh bàn rót chén trà, cười nói: "Lớn lên không phải là chuyện bình thường sao? Nếu không lớn lên, người cần phải lo lắng.”

Liễu thị lại thở dài, nhìn thân hình Kỷ Đào cao hơn mình nửa cái đầu, nhịn không được nói: "Đào Nhi, con đã sắp mười bốn, qua hết năm nay là mười lăm, hôm nay ta quay về từ thôn Hạ Ngư, cữu mẫu con bà ấy...”

"Nương, hôm nay con phát hiện một việc." Kỷ Đào mỉm cười cắt ngang lời bà.

"Chuyện gì?" Quả nhiên Liễu thị quên những lời định nói, tò mò hỏi.

Trong lòng Kỷ Đào vui vẻ, cười nói: "Con phát hiện vị Phùng cô nương của nhà họ Dương...”

Ánh mắt Liễu thị hơi trợn to, "Thế nào?”

"Hôm nay nàng ta bị tẩu tẩu nhà mẹ đẻ của Dương đại tẩu cào rách mặt, con thấy không riêng gì Dương đại ca lo lắng, mà Dương nhị ca cũng rất lo lắng.”

Kỷ Đào thả nhẹ giọng nói.

Liễu thị nghe vậy, kinh ngạc mở to hai mắt, đến gần Kỷ Đào, thấp giọng nói: "Ta nói với con, có người nhìn thấy Phùng cô nương đó và lão đại nhà họ Dương ở trên núi ôm ấp nhau. Lại có người nói, nàng ta với lão nhị nhà họ Dương không đơn giản...”