Chương 33

“Phù nhi, nàng hãy yên tâm, ta sẽ đối tốt với nàng đến suốt đời.” Không biết từ khi nào Dương Đại Thành đã xuất hiện ở cửa, trên gương mặt đầy sự cảm động, thâm tình mà nói.

Dương Đại Viễn đứng ở bên cạnh, sắc mặt như vui lại như buồn, nhưng hắn nhanh chóng thu hồi tất cả chỉ trong nháy mắt, nghiêm mặt nói: “Được, đây mới là người đại tẩu tốt của ta. Từ thuở nhỏ đại ca đã nuôi nấng cho ta và tam đệ, những gian khổ trong đó bọn ta đều hiểu rõ, hôm nay đại ca làm lễ đón dâu, ta chỉ muốn hỏi tân nương tử một câu rằng, liệu có cảm thấy hối hận khi chấp nhận gả cho đại ca ta hay không…… Phù nhi quả nhiên không làm ta thất vọng.”

Dương Đại Viễn nói xong, cao giọng nói lớn với mọi người: “Từ hôm nay trở đi, Phù nhi chính là đại tẩu của ta, ta sẽ luôn kính trong nàng như kính trọng với đại ca, chúng ta là người thân, chuyện đã xảy ra vào mấy ngày trước, ta tin rằng đa số mọi người cũng đã biết rồi. Dương Đại Viễn ta chính là người như vậy, nếu có ai có gan bắt nạt người nhà của ta, ta tuyệt đối sẽ trả thù lại.”

Khung cảnh lúc này lâm vào một khoảng lặng thin, Dương Đại Viễn vừa nói như vậy, ngữ khí lại chân thành, mọi người đều cảm thấy rằng mấy lời đồi đại bậy bạ trước kia là do có người ác ý truyền ra, Dương Đại Viễn và Phùng Uyển Phù cũng rõ ràng là trong sạch, vì nàng ta ra mặt chẳng qua là vì hai người họ là người thân mà thôi. Ma ma toàn phúc nhanh chóng nói: “Nhanh chóng đi làm đại lễ thôi, hôm nay là ngày đại hỷ, lỡ mất giờ lành thì thật sự không tốt.”

Dương Đại Thành cười ha ha bước tới, nắm lấy eo của Phùng Uyển Phù rồi bế nàng ta lên, trong tiếng cười ồn ào đầy thành ý của mọi người, nở nụ cười đi vào nhà chính làm lễ.

Hỷ sự của Dương gia hỉ làm rất lớn, chi rất mạnh tay, phần đãi tiệc rượu cũng đứng đầu thôn Đào Nguyên, gà vịt thịt cá gì gì cũng có, kẹo cưới và đậu phộng rất phong phú, khiến cho đám trẻ con vui vẻ không thôi. Còn làm lớn hơn cả phú hộ ở trên trấn, thậm chí là ngang bằng với cả những người ở huyện.

Thậm chí trong tiệc hỷ còn có trưởng trấn đích thân đến để chúc mừng, Kỷ Đào nhìn từ đằng xa, trong lòng cũng hiểu rõ, trong tiểu thuyết có kể rằng, trấn trưởng trấn Cổ Kỳ trong lúc trùng hợp quen biết với Dương Đại Thành, rất thưởng thức hắn ta, sau đó hình như là rất tán thưởng khí chất của Phùng Uyển Phù, đã giúp đỡ họ rất nhiều, cũng được coi là quý nhân của hai người họ.

Sau khi ăn xong, Liễu thị ở lại để giúp đỡ Dương gia, Kỷ Đào dứt khoát đi về nhà, nàng không thích cảnh tượng ồn ào như vậy cho lắm.

Vừa mới bước đến trước của Kỷ gia, đã nhìn thấy Lâm Thiên Dược nóng nảy mở cửa chạy ra ngoài, vừa gặp Kỷ Đào thì vội vàng nói: “Đào Nhi, ngươi mau sang đây nhìn nương của ta một chút đi.”

Trong giọng của hắn tràn ngập lo lắng và sợ hãi.



Nghe thấy vậy, Kỷ Đào có chút kinh ngạc, Lâm Thiên Dược trong ấn tượng của nàng luôn là một thư sinh nho nhã không vội vàng gấp gáp, từ trước đến nay chưa từng thấy qua dáng vẻ này của hắn. Nhanh chóng đi theo hắn vào nhà để xem Điền thị.

Trong phòng có chút tối, Điền thị nằm trên giường nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt bình thản, khóe miệng mím chặt, cái chăn tối màu càng khiến khuôn mặt bà trở nên trắng hơn.

“Thím bị làm sao vậy?” Kỷ Đào thuận miệng hỏi.

Lâm Thiên Dược cũng tới gần mép giường, hơi xốc chăn lên một chút, Kỷ Đào Kỷ Đào lập tức thấy những vết hằn đỏ kèo từ phía trước đến phía sau cổ, vết hằn to bằng một ngón tay, vừa thấy đã biết là…… Nàng đưa tay ra dò xét hơi thở của Điền thị, có chút mong manh, nhưng là vẫn có, lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Ta đi lấy hòm thuốc.” Kỷ Đào đứng dậy.

Lâm Thiên Dược đã bước ra cửa, để lại một câu rồi đi ra ngoài: “Để ta đi.”

Rất nhanh sau đó, Lâm Thiên Dược đã quay lại, Kỷ Đào nhận lấy hòm thuốc rồi mở ra, nàng lấy ra một lọ thuốc mỡ bôi lên vết sưng đỏ ở cổ Điền thị, lại đi đến bên cạnh bàn, phân chia các loại dược liệu thật kỹ lưỡng, nói: “May mắn người phát hiện ra tím còn kịp thời, có lẽ sẽ không gặp vấn đề lớn, ngươi mau sắc thuốc này cho bà uống đi, chờ bà tỉnh lại thì sẽ không còn chuyện gì nữa.”

Lâm Thiên Dược nhất lập tức đồng ý, Kỷ Đào thu dọn hòm thuốc, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói: “Thím làm vậy thì nhất định là có tâm sự giấu trong lòng, nếu là không thể khuyên can, bây giờ ngươi có thể cứu được, không có nghĩa là sau này ngươi cũng có thể cứu được.”

Lâm Thiên Dược ngồi bên mép giường, nghe vậy, một lúc lâu sau cũng không trả lời.

Kỷ Đào cũng cảm thấy mấy lời này có chút quá đáng, vốn dĩ cũng không quá thân thiết với gia đình Lâm Thiên Dược, vì vậy nên nàng mang theo hòm thuốc, muốn rời đi.

“Cảm ơn ngươi.” Lâm Thiên Dược đột nhiên mở miệng.



Kỷ Đào hơi dừng chân: “Không có việc gì.”

“Có phải ngươi đã chuẩn bị đính hôn có đúng không?”

Ngay lúc Kỷ Đào vừa ra đến trước cửa, Lâm Thiên Dược lại mở miệng.

Kỷ Đào hơi kinh ngạc, không ngờ rằng một Lâm Thiên Dược bình thường không hay ra ngoài cũng biết: “Ngươi nghe qua ai đó nói gì à?”

Lâm Thiên Dược đưa mắt nhìn về phía người đang mang hòm thuốc trên vai, một nữ tử dáng người thẳng tắp, từ vị trí của hắn không thể nhìn rõ mặt nàng, nhưng hắn biết lúc này nhất định đôi mắt của nàng vẫn rất sáng, giống như những ngôi sao trên trời vậy, đôi lông mày của nàng hẳn là đang hơi nhướng lên, hơi đậm màu, có chút anh khí.

“Không có, là do ta đoán thôi.” Lâm Thiên Dược nói.

Kỷ Đào nhẹ nhàng thở ra, nàng còn nghĩ rằng chuyện chưa đi đến đâu mà đã bị truyền ra ngoài, nghe bảo rằng Kỷ duy đã cho người đi hỏi thăm về Tiền gia, chờ đến khi người đó mang tin tức của Tiền gia quay về, mới có thể chính thức nói chuyện về hôn sự của hai người.

“Có lẽ là sắp rồi." Kỷ Đào cười nói. Năm nay nàng đã mười lăm rồi, các cô nương nhà khác tầm mờ sáu tuổi, đều đã định ra hôn sự, nàng nói ra câu này cũng không có gì sai.

Lâm Thiên Dược hơi xiết chặt ngón tay, dựa theo ánh mặt trời yếu ớt, nhìn sang Điền thị đang hôn mê bất tỉnh trên giường, lại nhìn sang chiếc chăn đầy chắp vá trên người Điền thị, khóe môi có chút chua xót, nói: “Nếu thật sự đính hôn, ta nhất định sẽ đến của chúc mừng cho ngươi.”

Kỷ Đào cười: “Nhất định là ta sẽ không quên người đâu, nhà của chúng ta gần nhau như vậy mà, ngươi muốn làm như không biết cũng rất khó.”