Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khó Gả

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Kỷ Đào nhìn về phía Kỷ Duy, thấy sắc mặt của ông rất khó coi, lại quay mặt về phía Liễu thị: “Nương?”

Hốc mắt của Liễu thị đều đỏ ửng lên, chóp mũi cũng ửng đỏ, tất nhiên là biểu hiện của việc bị kìm nén đến mức phát khóc.

Sắc mặt của Kỷ Đào cũng lạnh xuống, lại nghe thấy âm thanh vội vàng của Tiền Tiến vang lên từ đằng sau: “Cha, nương, đã có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”

Cha Tiền Tiến chuyển tầm mắt sang chỗ khác, không nói một lời nào. Nương của hắn ta là Hồ thị lại trực tiếp làm lơ con mình.

“Đại tẩu, ngươi nói với ta đã xảy ra chuyện gì có được không?” Tiền Tiến nhìn sang Phương thị, khẩn cầu nói.

Phương thị nhìn trái rồi nhìn phải, cũng không trả lời lại.

Sắc mặt của hai bên đều vô cùng khó coi, Tiền thị nhận thấy tình hình này khó mà đưa lời khuyên ngăn được, đành phải nói: “Đại tẩu, lúc trước ngươi cũng không nói với ta những thứ này, ngươi nhìn bây giờ xem……”

“Vậy thì đã làm sao hả? Nhi tử mà ta nuôi lớn đang yên đang lành lại đến cửa làm con rể nhà người ta, dù thế nào cũng phải thỏa mãn mấy cái yêu cầu nhỏ mà ta đã đề ra có đúng không? Lại nói tiếp, với diện mạo và sự hiểu chuyện của A Tiến nhà ta, mấy yêu cầu này của ta dù nói thế nào cũng phải gọi là không đáng nhắc đến đúng chứ?

Dù sao thì hắn cũng không thể tuyệt hậu được……”

Hồ thị vừa mở miệng nói, đã giống hệt vẻ ngoài khôn khéo của bà ta.

Tiền thị dùng dư quang để nhìn sang biểu cảm của Kỷ Duy và Liễu thị.

Kỷ Đào nhìn vào tình huống ở đây, thì sao còn việc gì mà nàng không hiểu ra được, đây rõ là có yêu cầu gì đó của Tiền gia đưa ra nhưng Kỷ Duy và Liễu thị lại không đồng ý, mà Tiền thị ở trong chuyện này, có giấu diếm điều gì hay không thì khó mà nói được, nhưng bà nhất định là đang thiên vị Tiền gia.

Tiền Tiến cứng họng, nhìn sang sắc mặt khó coi của Kỷ Đào, lên tiếng khuyên nhủ: “Nương, nếu có chuyện gì thì chúng ta từ từ thương lượng, nếu chuyện này mà thành, mọi người cũng đều là người một nhà.”

Nghe vậy, Hồ thị hơi kinh ngạc, nhìn thoáng qua sắc mặt đầy nôn nóng của Tiền Tiến, dường như đã hạ quyết tâm.



Tỏ vẻ nghiêm mặt nói: “Đừng, một cô nương như vậy ta cũng không dám lại gần, bây giờ còn chưa là gì đâu, đã biết cổ vũ con tranh cãi với ta rồi……”

Bà ta vừa dứt lời, Liễu thị cảm thấy không vui, cười lạnh nói: “Mấy người này ngươi nên nói cho rõ, khuê nữ của ta đã cỗ vũ hắn ta từ lúc nào cơ chứ, trong cuộc đi dạo ngắn ngủi ban nãy sao?”

Hồ thị dùng ánh mắt đầy thâm ý mà đảo qua người Kỷ Duy, liếc liếc mắt, ý vị thâm trường mà nói: “Thảo nào người ta đều nói con gái thì thường giống nương……”

Liễu thị lập tức biến sắc, đứng dậy, cười lạnh: “Một khi đã như vậy, mời mọi người mau chóng về đi, miễn cho người khác nói rằng khuê nữ nhà ta có phép mê hoặc lòng người.”

Khi Hồ thị vừa nói dứt câu kia thì sắc mặt của Tiền thị cũng đã thay đổi. Kỷ Đào đã để ý đến việc này, dĩ nhiên là nơi này có chuyện gì đó mà nàng cũng không biết.

Tiền Tiến nóng nảy, vội vã nói: “Nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Mọi người đều không nói cho con biết, con…… Con không đi.”

“A Tiến, ta mà nương của ngươi, ta sẽ không bao giờ hại con.” Hồ thị thản nhiên nói.

Tiền Tiến như bị chặn cổ, cúi đầu không nói gì.

Kỷ Đào đặt hết mọi thứ vào trong mắt, khóe miệng hơi cong lên, không hề liếc nhìn Tiền Tiến, chỉ nhìn về phía Tiền thị, lạnh lùng nói: “Đại cữu mẫu, người đúng là người mợ tốt của ta, ngươi đang mang theo người khác đến nhà ta để châm chọc mỉa mai hay sao? Có phải nhìn thấy cha ta chỉ có mỗi một nữ nhi là ta, Kỷ gia không có người đỉnh môn lập hộ*, để cho các ngươi tùy ý mà khi dễ hay sao?”

*đỉnh môn lập hộ (顶门立户): người chèo chống, kế thừa gia đình và là người trụ cột chính.

Tiền thị vốn đang nở nụ cười làm lành nghe xong thì khuôn mặt cũng dần lạnh xuống, dù sao bà cũng là trưởng bối của Kỷ Đào, tuy rằng cửa gôn sự này có rất nhiều khúc mắc, nhưng ở trong mắt bà, thì bà cũng không có ý nghĩ muốn tư lợi cái gì, bà đột nhiên cảm thấy sự nhiệt tình của mình bị mấy câu nói của Kỷ Đào làm cho nguội lạnh đi.

Bà còn chưa kịp lên cơn giận dữ mở miệng răn dạy hai câu. Đã nghe thấy Kỷ Đào dùng giọng rét lạnh mà nói: “Chuyện ngày hôm nay, nên dừng lại ở đây thôi, ta cũng không muốn tiếp tục cãi xem ai đúng ai sai, mời các người về cho.”

Kỷ Đào giữ ở giữa phòng, thân hình gầy yếu, nhưng dáng người lại thẳng tắp, giống hệt như một cây gậy sát không thể bẻ gãy vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »