Chương 40

Kỷ Đào đã từng nghĩ rằng, nếu sau này có hai hài tử, nàng cũng sẽ để cho một hài tử cùng họ với phụ thân. Dù sao ở trong trấn Cổ Kỳ này, thậm chí toàn bộ Càn quốc, ở trong lòng mọi người, nếu là hương khói bị chặt đứt, là chuyện rất có lỗi với tổ tông. Đây cũng có thể là lý do mà Kỷ Duy khăng khăng một mực muốn kén rể cho nàng.

Nhưng bây giờ Tiền gia lại muốn ôm một hài tử của nàng đi mất.

“Việc này không cần bàn tiếp nữa, không riêng gì cha nương của ta, ngay cả ta cũng sẽ không đồng ý chuyện này.” Kỷ Đào lãnh đạm nói.

Nghe vậy, hốc mắt của Tiền Tiến đều đỏ, “Đào Nhi muội muội, ngươi……”

“A Tiến, ngươi là người tốt. Nhưng chuyện kết thân này không phải là chuyện của riêng hai người, đây vẫn là chuyện của cả hai nhà. Cha mẹ ngươi luyến tiếc ngươi, Kỷ gia của chúng ta cũng không muốn gây khó dễ cho người khác.” Sắc mặt của Kỷ Đào rất bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên, tựa như những chuyện nàng đang nói ra chỉ là những thứ rất đỗi bình thường.

Đôi tay đang giấu trong tay áo của Tần Tiến xiết chặt lại, từng đường gân trên cánh tay cũng nhảy giật lên.

“Không phải là ngươi đang muốn ra tay đánh người đó chứ?” Lâm Thiên Dược đột nhiên nói.

Sau đó hắn nhìn về phía Kỷ Duy, vẻ mặt nghiêm túc: “Kỷ thúc, cái này không thể……”

“Liên quan cái rắm gì đến ngươi.” Tiền Tiến đột nhiên hét một tiếng thật lớn về phía Lâm Thiên Dược.

“Phiền ngươi mau chóng cút đi.” Tiền Tiến cả giận nói, gân xanh trên mặt cũng đã dần lộ ra, dĩ nhiên đã tức giận đến sắp không thể nhịn được.

Trong phòng là một khoảng yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều đặt lên người Lâm Thiên Dược đang đứng ở cửa phòng. Ngay cả giọt nước mắt đọng lại trên mặt Liễu thị cũng tạm dừng không rơi xuống.

Lâm Thiên Dược thong thả vuốt thẳng tay áo mới nói: “Vậy nếu như chuyện này không thành, nếu ta đi ra ngoài, ngươi thật sự ra tay đánh người đúng không? Lại nói thêm, ngươi cũng không phải người Kỷ gia.”

Kỷ Duy gõ tay lên bàn, sự chú ý của mọi người lại rơi vào người của Kỷ Duy, chỉ nghe thấy ông bình đạm nói: “A Tiến, chuyện về hôn sự không cần tiếp tục bàn thêm nữa, muốn để hài tử của Đào Nhi hài thành con thừa tự, đây tuyệt đối là không thể. Huống chi cha nương ngươi đâu chỉ có mỗi ý như thế……”

“Đi về đi.” Kỷ Duy đứng lên, chậm chạp bước từng bước ra ngoài.



“Kỷ thúc, nếu như ta có thể thuyết được nương của ta thì sao?” Tiền Tiến cản ông lại, vội la lên.

Ánh mắt Kỷ Duy nhìn thẳng vào đôi mắt đầy chờ mong của Tiền Tiến, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ hỏi ngươi, nếu nương của ngươi vẫn khăng khăng một mực như vậy, ngươi sẽ làm thế nào?”

Ánh mắt Tiền Tiến lóe lên, dời mắt sang chỗ khác: “Vậy chỉ cần để một hài tử theo họ ta là được, không để cho bà ấy nhận làm thừa tự, không phải kết quả cuối cùng cũng giống như vậy sao.”

Khóe miệng Kỷ Duy hơi cong lên, đối với chuyện để một hài tử theo họ Tiền Tiến cũng không từ chối, lại hỏi: “Nương của ngươi nói Kỷ gia của bọn ta phải đưa ra hai mươi lượng bạc mới có thể tiếp tục bàn tính hôn sự này, xem như là bồi thường cho bà ta, không chỉ có như vậy thôi đâu, sau này gia sản của Kỷ gia, bao gồm cả nhà ở và đồng ruộng, đều phải để lại một nửa cho đứa bé kia.

Ngươi sẽ làm gì với chuyện này đây?”

“Ôi, Kỷ thúc, nếu là vậy thì ngàn vạn lần không thể đồng ý.” Lâm Thiên Dược lại nói, liếc mắt sang Tiền Tiến một cái, trong giọng còn mang theo ý cười đầy trào phúng.

Sắc mặt Tiền thị trở nên khó coi, Tiền Tiến mới đầu còn cảm thấy kinh ngạc, sau đó lại hiểu ra, đột nhiên xông ra ngoài.

Chỉ trong nháy mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn ta, Tiền thị cũng không kịp gọi lại, thở dài: “Hầy, đứa nhỏ này, sao mới vậy đã chạy đi rồi cơ chứ?”

“Đại tẩu, ngươi mau trở về đi, nếu sau này không có việc gì cần, cũng đừng đến cửa nhà ta.” Liễu thị từ từ nói.

Đây là có ý muốn đoạn tuyệt quan hệ, sắc mặt của Tiền thị thay đổi rất nhanh.

Lại nghe thấy Liễu thị tiếp tục nói: “Sau chuyện xảy ra vào năm đó, chúng ta vốn dĩ không nên lui đến nữa.”

Tiền thị lui ra phía sau một bước, miễn cưỡng cười nói: “Cô của đứa nhỏ à, sao lại nói nghiêm trọng như vậy chứ?”

“Đại cữu mẫu, có phải ngươi cũng muốn tất cả mọi người ở thôn Đào Nguyên đến tiễn ngươi về nhà như những gì Lâm đại ca nói có đúng không?” Ánh mắt Kỷ Đào rét lạnh, giọng điệu nghiêm túc. Khiến cho người khác vừa nghe thấy thôi, cũng không chút nghi ngờ việc nàng có hành sự như thế hay không.

Tiền thị thấy rõ sắc mặt của Kỷ Đào, miễn cưỡng cười nói: “Hôm nay mọi người đều không được bình tĩnh, có lẽ là không thể nói chuyện rõ ràng rồi, mấy hôm nữa ta lại đến, mọi người cả đời này đều là họ hàng của nhau, không đến mức như vậy…… Không đến mức……”