Chương 46

Kỷ Đào nói xong, thu dọn hòm thuốc, đi tới cửa lại quay đầu lại nói: “Kỳ thật còn có thể châm cứu, nếu thật sự không thể uống thuốc, lại đến tìm ta.”

Dương Đại Viễn vẫn luôn đứng ở cửa, vừa rồi hắn cũng không có đi vào, lúc này vội nói: “Kỷ cô nương, cô cũng đã nói là thuốc có ba phần độc, cô hiện tại có thể giúp đại tẩu ta châm cứu hay không?”

Kỷ Đào cười nói: “Dương nhị ca, ta cũng chỉ mới học châm cứu có mấy năm trở lại đây mà thôi, huynh chắc chắn muốn……”

Dương Đại Viễn sờ sờ mũi, lùi ra phía sau một bước nói: “Kỷ cô nương, ta đưa cô về nhà.”

“Không cần đâu.” Kỷ Đào xua xua tay.

Nhưng Dương Đại Viễn vẫn luôn khăng khăng đi theo ở phía sau, một đường đem nàng đưa về tận nhà.

Kỷ Đào nói lời cảm tạ, Dương Đại Viễn còn đưa tiền thuốc cho nàng nhưng lại bị Kỷ Đào cự tuyệt.

Vừa mới vào cửa liền nhìn thấy Kỷ Duy sắc mặt lạnh nhạt nhìn một người trẻ tuổi có gương mặt bầm tím cùng sưng đỏ, trên y phục màu xanh còn có chút bụi đất, mơ hồ còn có mấy cái dấu chân, dáng vẻ chính là vô cùng chật vật.

“Ngài là thôn trưởng, tiểu sinh ở thôn Đào Nguyên bị người ta vô cớ đánh một trận, nói thế nào cũng cần cho ta một lời công đạo. Đúng rồi, còn có cô nương kia tiểu sinh cũng chỉ là hỏi đường, nàng liền sai cái tên nam nhân thô lỗ kia đánh người…… Ai da……”

Hắn che lại bụng, lại nói: “Kỷ thôn trưởng, việc này ngài nhất định phải điều tra thật rõ, hai người kia đã tạo ra thanh danh không tốt cho thôn Đào Nguyên, rõ ràng là ban ngày nhưng trai đơn gái chiếc lại đi cùng với nhau……”

Kỷ Đào nghe được lời này lửa giận bốc lên ngùn ngụt, rốt cuộc nhịn không được liền tiến lên phía trước giơ chân đá cho hắn một cước, đá một cái làm cho hắn lảo đảo, nàng vẫn còn cảm thấy chưa hết giận, lấy ra ngân châm hướng huyệt vị ở bên không của hắn đâm một cái, tức khắc tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị cắt tiết vang lên.



Kỷ Duy nhìn đến mức khóe miệng giật giật.

Chủ yếu là ánh mắt của Kỷ Đào làm cho người ta quá mức sợ hãi.

Kỷ Đào đâm xong liền đứng lên, sửa sang lại ống tay áo, mới nói: “Cha, hắn hỏi đường, nói là được tỷ tỷ của hắn làm mai tới Kỷ gia, còn nói Kỷ gia cho dù là phú quý hắn cũng không nguyện ý, vốn dĩ con còn bội phục hắn không vì tiền tài lợi ích mà động lòng, không nghĩ tới hắn xoay mặt liền nói cô nương Kỷ gia sẽ gặp người hữu duyên, nói ta yên tâm…… Người như vậy, ngài nói có nên đánh hay là không?”

“Con gái à, dù sao cũng không nên động thủ, phải dịu dàng một chút.” Kỷ Duy thở dài, từ tốn nói.

Đột nhiên hắn nhớ tới cái gì đó, nhíu mày hỏi: “Hắn muốn hỏi đường, là hướng con hỏi sao?”

Không cần Kỷ Đào trả lời, Kỷ Duy đã đứng lên đi qua hướng Tiền Tương Vũ đá thêm mấy đá.

“Trên đời này còn có địa phương không chịu nói lý lẽ như vậy hay sao?” Tiền Tương Vũ chỉ kịp che đầu lại, hét lớn.

Kỷ Duy ngừng tay lại, cười lạnh nói: “Đi tìm người của Triệu gia tới đây, để cho bọn họ đem người trở về.”

“Không được, các ngươi vô duyên vô cớ đánh người, ta muốn cáo trạng các ngươi, còn có ngươi, kim châm kia của ngươi sao lại có thể tùy ý đâm người khác như vậy chứ?” Tiền Tương Vũ đau đến tận cùng, ngay đến cả sợ hãi cũng quên mất, chỉ vào Kỷ Đào hét lớn, không hề có sự nho nhã giống như lúc đầu.

Kỷ Đào hơi hơi mỉm cười, trong ánh mắt lạnh lẽo thành một mảnh, nói: “Tiền công tử đúng không? Ngươi không thường xuyên tới thôn Đào Nguyên, sợ là không biết ta là một đại phu, ngươi vừa rồi nói ra mấy lời hồ ngôn loạn ngữ rõ ràng chính là đã phát bệnh rối loạn tâm thần, ta chữa bệnh cho ngươi, còn không có thu phí khám bệnh, ngươi sao có thể lại la hét ầm ĩ như vậy chứ?”



Ngữ hí của Kỷ Đào trở nên âm trầm, Tiền Tương Vũ nhìn thấy ánh mắt của nàng cũng là một mảnh lạnh băng, tức khắc rùng mình một cái, thân thể không tự chủ được co rụt lại, ngoài miệng lại nói: “Ngươi tuổi còn trẻ, làm đại phu cái gì chứ? Chỉ sợ là người chuyên đi lừa gạt hãm hại người khác, ta muốn đi huyện nha cáo trạng ngươi.”

Kỷ Đào nâng lên tay, đầu ngón tay sáng lấp lánh ánh kim, thân thể của Tiền Tương Vũ lại rụt lại một lần nữa.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã, tựa hồ người tới cũng không ít.

Kỷ Đào đứng yên nhìn khắp nơi, Kỷ Duy thì mặt lạnh nhìn một đám người đang tiến vào, đặc biệt nhìn thoáng qua Triệu Ngô đang đứng ở phía sau Triệu Tiền thị, nhàn nhạt nói: “Người này khinh thường Kỷ gia của ta, còn dùng lời nói vũ nhục Đào nhi của ta, vừa rồi còn phát bệnh rối loạn tâm thần, Đào nhi là một thầy thuốc có tâm, hắn lại vu khống Đào nhi là lang băm. Ta hoài nghi người này thần chí không rõ ràng, đại khái……”

Kỷ Duy chỉ vào đầu, nói: “Có chút vấn đề về thần kinh, ta cũng không phải người không nói đạo lý, xét thấy hắn ở Triệu gia cũng có chút thân phận, việc này liền không so đo nữa, các ngươi đến đưa hắn trở về đi!”

Người Triệu gia nhìn Tiền Tương Vũ cả người chật vật vẻ mặt biểu lộ đầy sự không cam chịu, trên mặt lại đầy những vết xanh tím, trong lúc nhất thời có chút trố mắt, Triệu Tiền thị là người đầu tiên phản ứng lại, hét lên một tiếng nhào tới nói: “Tương Vũ, đệ bị làm sao vậy?”

“Thật là mất mặt xấu hổ, lăn trở về đi.” Triệu Ngô thị nổi giận mắng.

Thân thể của Triệu Tiền thị co rúm lại một chút, hiển nhiên vẫn là có chút sợ, hai nữ nhân tiến vào cùng các nàng còn khe khẽ nói nhỏ, lúc này một người tiến lên đỡ lấy nàng, cười nói: “Đại tẩu, nương nói là để tẩu về nhà, còn về đệ đệ Tiền gia, đã phát bệnh rối loạn tâm thần, hiện giờ xem bộ dáng của hắn cũng đã tốt hơn, không bằng để cho đại ca đưa hắn về nhà đi.”

Một nữ nhân khác cũng tiến lên phụ họa theo: “Đúng vậy, y thuật của Kỷ cô nương chẳng lẽ ngài còn chưa tin hay sao?”

Khi nói chuyện, còn cố tình đưa mắt nhìn về phía Kỷ Đào cùng Kỷ Duy.

Triệu Tiền thị ngay lập tức không dám tiếp tục quậy, việc này nếu là nháo lớn lên, Kỷ Duy nhất định sẽ tức giận, Triệu gia đang sống ở thôn Đào Nguyên cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn. Còn nữa, Triệu Ngô thị căn bản là không muốn giúp nàng, nếu là biết nàng lặng lẽ làm ra chuyện gì, sau khi trở về chỉ sợ còn muốn giáo huấn nàng.