Chương 2

Lục Hướng Vãn bắt đầu phát ra tiếng rên khe khẽ.

Cận Ngộ không ngừng rút ra đâm vào, mỗi lần qυყ đầυ đều chọc đến tận chỗ sâu trong hoa huyệt, tiếp xúc với chỗ mềm mại, sau đó lại rút ra.

Hơn nữa kí©h thí©ɧ ở âm đế khiến cô ta không chịu nổi.

Không lâu sau, thịt non hoa huyệt của nàng bao vây lấy dươиɠ ѵậŧ tho to, co rút lại kẹp chặt, toàn bộ thân mình run rẩy co rút, hai chân đột nhiên căng thẳng cứng còng.

“Ân…… Ân a……”

Thấy cô ta cao trào, Cận Ngộ trừu động côn ŧᏂịŧ chôn ở trong hoa huyệt, bắt đầu hung hăng thâm cắm rút, biên độ luật động cũng càng lúc càng lớn.

Qυყ đầυ không ngừng xúc đỉnh đến cổ tử ©υиɠ, mày liễu của cô ta nhẹ nhăn, môi răng cắn chặt.

“Không được…… đau quá……”

Cận Ngộ nhíu mày, đáy mắt có cực lực che giấu gợn sóng nhỏ vụn.

“Làm, đổi một tư thế khác.”

Tiếp theo liền thay đổi tư thế, lần này hắn dùng dầu bôi trơn nhiều hơn lúc trước, tần suất thọc vào rút ra ở hoa huyệt không tự giác càng nhanh hơn.

Qυყ đầυ tức khắc cảm giác được một cổ tê dại cực kì muốn băn, hắn bẻ chân cô ta rọng sang hai bên, qυყ đầυ ngang ngược đỉnh cổ tử ©υиɠ của cô ta va chạm hai cái.

Một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn nhanh ra, phun hết toàn bộ.

Được thoả mãn, sau khi thu thập sạch sẽ.

Cận Ngộ duỗi tay giúp cô ta sửa sang lại váy áo tán loạn, cầm lấy qυầи ɭóŧ bên cạnh, mặc đi vào hai chân cô ta.

“Đêm nay còn về trường học không?”

Lục Hướng Vãn rũ đầu, nhu nhuận môi đỏ khẽ cắn.

“Phải về, em còn có cái phác thảo bài tập.”

Cận Ngộ nhàn nhạt ừ một tiếng, cũng không nói gì, kiên nhẫn giúp cô ta kéo lại khóa kéo ở sau lưng.

Lúc này, một chiếc Maserati là cũng màu đen, từ phía sau bọn họ chậm rãi lái đến.

Lúc chiếc xe kia lướt qua xe bọn họ, tầm mắt của cô gái ngồi ở vị trí ghế lái trắng trợn táo bạo hướng bên trong xe mà nhìn.

Nàng nhìn cô ta giương môi, cười cười.

Lục Hướng Vãn tức thì ngẩn ra.

Cô gái ở trong xe quá đẹp, đó là một khuôn mặt thần thái kiều mị, mắt ngọc mày ngài, màu da trắng nõn, cực kì chó mắt.

Khác xa với vẻ ngoài nhu mì hiền ngoan của cô ta, vẻ đẹp của nàng tựa như ánh mặt trời rực rỡ

Cận Ngộ đã kéo xong khóa áo, quay đầu, nhìn bộ dáng xuất thần của cô ta

“Làm sao vậy?”

Lúc này chiếc Maserati kia đã nghênh ngang mà đi, Lục Hướng Vãn hoàn hồn.

“Em…… Chúng ta giống như bị phát hiện.”

Cận Ngộ thu thu con ngươi, “Phát hiện thì phát hiện, chúng ta hợp pháp.”

Bên trong ánh đèn xe tối tăm chiếu xuống tới, khuôn mặt nam nhân trầm ổn, hỉ nộ không hiện ra sắc mặt.

Ẩn ở nơi tối tăm khuất mặt nhìn không rõ, chỉ có thanh âm hơi thở đơn bạc.