Chương 11

Trì Dư nằm trên giường, mơ mơ màng màng nghe thấy có người đang nói chuyện.

"Cô ấy sao rồi?"

"Người vẫn còn sốt nhẹ, ngủ một hồi chắc sẽ tỉnh lại. Kết quả kiểm tra toàn thân cho thấy tim phổi có chút vấn đề, nhưng không tra ra được nguyên nhân, chúng tôi kiến nghị nên nằm viện quan sát."

Một trận trầm mặc ngắn ngủi đi qua.

"Trình tổng, tôi đi trước."

Trì Dư chậm rãi mở mắt, thấy Trình Ngôn thần sắc sầu lo ngồi ở mép giường cô.

"Tỉnh rồi? Yết hầu có ngứa không, còn muốn ho không? Anh lấy nước cho em."

Trình Ngôn lấy một ly nước, cắm ống hút, đưa đến bên miệng Trì Dư.

Trì Dư ngồi dậy, nhận lấy ly.

"Anh không nên thích tôi."

"Thích chính là thích, làm gì có chuyện nên hay không." Trình Ngôn cầm lấy một cái quả táo, "Anh gọt cho em một quả táo."

Trình Ngôn gọt từng đoạn vỏ, vừa thấy liền biết chưa từng gọt táo bao giờ.

"Không cần gọt, tôi không ăn."

Trình Ngôn vẫn tiếp tục cầm dao gọt táo như cũ, quả táo bị gọt phạm vào một lỗ sâu, nhìn sơ qua đã thấy không thể ăn.

Không khí giữa hai người đột nhiên trầm mặc xuống, trong phòng bệnh chỉ có tiếng vỏ táo rơi vào thùng rác.

Trì Dư cắn ống hút, không hiểu vì sao mọi chuyện lại phát triển thành như vậy.

"Vì sao em muốn anh cùng Tô Giản ở bên nhau?"

Trình Ngôn không ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào quả táo trong tay, nhưng ngữ khí lại mang theo đầy giá lạnh.

Tôi không phải Tô Giản, tôi là Tô Trì Dư.

Mỗi khi bọn họ xảy ra chuyện gì mang tính tiến triển, cô luôn cường điệu câu nói này với hắn, còn mang theo ánh mắt sai lầm nhìn hắn, giống như muốn nói cho hắn biết, người hắn thích chỉ có thể là Tô Giản.

Trì Dư giật mình, cô không nhờ Trình Ngôn có thể nhìn ra được, càng không ngờ hắn sẽ hỏi trắng ra như vậy.

"Tôi chỉ là cảm thấy anh sẽ thích loại hình nữ sinh thanh thuần động lòng người. Tô Giản vừa rất thanh thuần lại xinh đẹp, rất xứng đôi với anh."

" Trước nay tôi không hề thích loại hình thanh thuần, tôi chỉ thích em xinh đẹp như thế."

Hai tròng mắt đen nhánh nhìn cô, nghiêm túc đến mức làm người không có cách nào hoài nghi.

Cô rốt cuộc nhận ra sự thật, tình cảm của nam chủ thật sự đã lệch rồi.

"Khụ khụ khụ" Trì Dư lại ho khan một trận, giơ tay xoa ngực.

Trình Ngôn lập tức đem quả táo gồ ghề lồi lõm ném qua một bên, bổ nhào vào mép giường, giọng nói vội vàng, "Không sao chứ? Nếu không thì gọi bác sĩ đi."

Trì Dư ở trong lòng trợn trắng mắt, còn không phải vì anh sao!

"Không cần." Trì Dư ngăn Trình Ngôn ấn nút khẩn cấp, "Tôi không cần nằm viện, tôi phải về."

"Hiện tại em vẫn còn sốt nhẹ."

"Bác sĩ trị không hết đâu."

"Kiểm tra ra tim phổi của em có vấn đề, vẫn nên ở lại quan sát một thời gian."

Trì Dư bị phiền, quát, "Anh không thích tôi là tôi có thể khỏe mạnh!"

Trình Ngôn giống như bị tiếng hét của cô đánh ngốc, biểu tình bị tổn thương, cười khổ nói: "Nếu em muốn cự tuyệt anh cũng phải lấy ra một cái lý do bình thường một chút chứ, cái lý do này thật sự quá tệ rồi."

"Tôi phải trở về, tôi không ở bệnh viện." Trì Dư xốc chăn xuống giường.

Trình Ngôn than nhẹ, cuối cùng thỏa hiệp, dù sao ở nhà cũng có thể kêu gia đình bác sĩ đến.

Hắn tìm miếng chăn mỏng khoác lên trên người Trì Dư, "Từ từ đã, anh gọi tài xế lái xe tới đây đón chúng ta."

Trì Dư ngồi trong xe mơ màng sắp ngủ, Trình Ngôn ôm cô dựa vào trên vai mình, cô cũng không cự tuyệt, bây giờ thân thể của cô thật sự quá suy yếu.

Tới biệt thự, Trì Dư cự tuyệt đề nghị ôm cô đi vào của Trình Ngôn, tự mình đi vào phòng, cũng đem cửa khóa trái.

Trì Dư tìm ra chìa khóa mở ra ngăn kéo đã bị khóa một khoảng thời gian kia, vừa mới mở, một cổ mùi tỏi nồng nặc đã xông vào mũi, cô ghét bỏ lấy khăn giấy bọc tỏi lại ném vào thùng rác.

Bảy chữ cái*《 tổng tài cường thủ hào đoạt 》to thình lình trên mặt bìa chiếu vào mắt, lại mở ra, trong sách hiện lên một dòng chữ màu đen mới.

*总经理强取豪夺: tổng tài cường thủ hào đoạt

【 Nếu tình cảm nam chính không những lệch đi mà còn càng hãm sâu, ngươi sẽ chịu phản phệ càng mãnh liệt 】

Ném sách lại vào ngăn kéo, lần này Trì Dư không hề khóa lại, cô bắt đầu nhận mệnh mà tiếp thu sự thật này.

"Bang bang" cửa phòng bị gõ vang, Trì Dư cuống quít đóng lại ngăn kéo.

Giọng Trình Ngôn cách cửa phòng truyền đến, "Vì sao lại khóa cửa? Anh có việc muốn tìm em."

Trì Dư đi qua hé cửa ra một ít.

"Chuyện gì?"

Trình Ngôn nhìn thoáng qua lỗ hổng nhỏ xíu, tức giận nói: "Phòng trộm à."

Trì Dư mở toang cửa ra, Trình Ngôn thuận thế đi vào.

"Không phải anh nói có việc sao?"

"Ngủ."

Trì Dư ngốc lăng nhìn Trình Ngôn đang cởϊ qυầи áo trong phòng cô.

"Buồn ngủ thì anh về phòng anh mà ngủ đi chứ."

Trình Ngôn đột nhiên hít hít mũi, cau mày hỏi: "Sao anh lại ngửi thấy mùi tỏi thế nhỉ. Không lẽ em xông phòng bằng mùi tỏi? Chà, không ngờ em còn có đam mê này đấy."

Trì Dư thật muốn nhặt đống tỏi trong thùng rác lên ném vào mặt hắn.

"Anh thật sự muốn ngủ ở đây?"

"Có vấn đề gì sao? Bạn gái." Trình Ngôn cởϊ áσ ra, cơ bụng sáu múi vô cùng hấp dẫn lọt vào mắt người, "Nhưng mà anh phải tắm rửa cái đã."

Nói xong liền đi vào phòng tắm trong phòng Trì Dư.

Bị nam sắc dụ hoặc, ánh mắt Trì Dư đặt trên cơ bụng Trình Ngôn không dời ra được, cô tự nhéo mình mấy cái mới thanh tỉnh một chút.

"Ai là bạn gái anh!"

"Em đấy, em là bạn gái của anh." Trình Ngôn đi vào phòng tắm.

"Nhưng tôi không đồng ý lời thổ lộ của anh."

"Em cũng không cự tuyệt."

Trì Dư bị phản bác gắt gao, căm giận nói: "Tắm rửa thì anh về phòng mình mà tắm."

Trình Ngôn nhẹ mỉm cười, nhìn Trì Dư, "Muốn tắm cùng nhau sao? Bạn gái."

"Không cần!"

"Được thôi." Trình Ngôn nhún vai, đóng lại cửa phòng tắm.

Trì Dư giơ tay xoa xoa ngực, hít sâu một hơi, mày hơi nhăn lại, mùi tỏi này quả thật nồng quá.

Trình Ngôn tắm xong, mặc bộ áo tắm dài bước ra, oán giận nói: "Phòng em không có đồ của anh, thật không tiện chút nào."

Trì Dư đã nằm trên giường, bất đắc dĩ nói: "Vậy anh mau về phòng anh đi a, chỉ ở cách vách, đi hai bước là đến."

Trình Ngôn xốc chăn lên, ôm lấy Trì Dư, nằm vào bên cạnh cô.

"Em thẹn thùng à? Không sao, cặp đôi vừa mới xác nhận quan hệ đều như vậy, làm quen từ từ sẽ tốt."

Trì Dư thật sự có xúc động muốn đem tỏi nhét vào trong miệng Trình Ngôn.

Đại ca, hình tượng tổng tài cao lãnh ít lời của anh đâu rồi, từ khi nào đã trở nên lải nhải nhiều như vậy? Tình cảm lệch đi thì thôi, sao tính cách cũng trật đường luôn rồi?

Đột nhiên Trì Dư giật mình run lên một cái, chậm rãi mở miệng, "Anh... Cái kia... để ở tôi... mông."

Trình Ngôn mặc áo tắm dài, bên trong cái gì cũng không mặc, Trì Dư cảm thụ vô cùng rõ ràng hình dạng của cái kia, thô to đến mức có chút dọa người.

Trình Ngôn dúi đầu vào cổ Trì Dư, "Làm quen từ từ quen sẽ tốt."

"Anh hình như... cứng."

"Muốn làm không?"

"Không!" Trì Dư kiên quyết cự tuyệt, "Tôi hiện tại vô cùng suy yếu, anh không thể cường bạo tôi."

"Vậy em mau ngoan ngoãn để anh ôm."

Hắn còn cọ cọ!

Trì Dư thầm chửi thề ở trong lòng, nếu không phải hiện tại thân thể cô suy yếu, nhất định đã đẩy hắn ra thật xa.

Trì Dư bình tĩnh một chút, chọn dùng chiến thuật vu hồi*.

* thuật ngữ quân sự : không đánh chính diện mà đánh vòng

"Anh nghe này, hiện tại phòng tôi nơi nơi đều là mùi tỏi, thật sự rất khó ngủ, vì để ngày mai anh có tinh lực đi làm, anh vẫn nên về phòng của anh đi."

Hiển nhiên Trình Ngôn nghe lọt tai, gật đầu, "Nói cũng phải."

Hắn xốc chăn lên, bế Trì Dư đi về phòng mình.

"Không phải! Ý tôi chính là anh về phòng của anh, tôi không cần!"

Trình Ngôn như không nghe thấy, đặt Trì Dư lên giường mình, lại giống như sợ cô chạy mà ôm rất chặt, sau đó nhắm mắt lại.

Trì Dư thở ra một hơi thật sâu, nhìn trần nhà, không hiểu tại sao hắn lại thích mình nữa.

Chưa từng có nam chính nào thích nữ phụ cả, hơn nữa còn là một nữ phụ ác độc.

Từ từ, chẳng lẽ cô không đủ ác độc?

"Đêm nay tôi đã thấy anh cùng Tô Giản ở bên nhau. Tô Giản mặc váy, tóc dài tung bay, trông anh cười rất là vui vẻ, còn cô ta thì quá câu dẫn, nếu là thời xưa, đạo đức bại hoại như vậy phải bị tròng l*иg heo dìm chết rồi. Đáng lẽ cô ta phải được nếm thử tư vị bị tròng l*иg heo như thế mới đúng."

Trì Dư ở trong lòng ước lượng một chút, nói như thế chắc đã đủ ác độc rồi.

Nhưng Trình Ngôn lại nở nụ cười, "Khi đó anh đã nói với cô ta, về sau gặp mặt đừng gọi anh "Trình tổng" mà nên gọi là "anh rể". Anh với cô ta hoàn toàn trong sạch, chỉ nói mấy câu, không có tiếp xúc tay chân gì hết."

"Sao anh lại cười?"

Trình Ngôn dán môi mỏng lên khóe miệng của Trì Dư, vừ hôn vừa quyến luyến âu yếm.

"Em ghen tị?"

"Tôi không có!"

Trình Ngôn nhẹ mỉm cười, chậm rãi nói: "Khi em nhìn thấy một người đàn ông và một phụ nữ ở bên nhau, em cảm thấy tức giận, hận không thể làm người phụ nữ ở bên cạnh người đàn ông kia biến mất, đây là dấu hiệu của ghen tị. Mà nguyên nhân em ghen, chính là bởi vì em thích người đàn ông kia."

Trì Dư nghe lời này càng nghe càng quen tai, làm cách nào người đàn ông này nhớ rõ từng lời của cô rõ ràng như vậy!

Hơi thở của Trình Ngôn đảo qua khuôn mặt Trì Dư, tê tê dại dại, vô cùng rung động lòng người.

"Kỳ thật em cũng thích anh đúng không?"

Không có đáp lại, trong không khí tràn ngập tình cảm thiếu nữ xôn xao.

Qua nửa ngày, Trì Dư quay lưng với Trình Ngôn, kéo chăn lên, rầu rĩ nói: "Ngủ đi."

Trình Ngôn nhẹ mỉm cười, dán vào sau cổ Trì Dư.

"Ngủ ngon, bạn gái."