Chương 4

Lúc Trì Dư và Tô Giản lên xe buýt, chỗ ngồi trong xe đã sớm đầy, các cô đành phải đứng cầm tay vịn.

Vô tình thoáng nhìn qua, Trì Dư đột nhiên phát hiện ngón út tay trái của Tô Giản có chút dị dạng, vừa định hỏi Tô Giản, trong đầu lại đột nhiên hiện lên một đoạn ngắn thể hiện rõ hình tượng "nữ phụ ác độc" của Tô Trì Dư trong nguyên tác.

Tô Chí Hoa từng mua cho Tô Trì Dư một chuỗi lắc tay Cartier, đặt lên bàn, Tô Giản không cẩn thận quơ tay, chiếc vòng rơi xuống mặt đất.

Tô Trì Dư kêu Tô Giản nhặt lên, Tô Giản vừa định đưa tay nhặt, Tô Trì Dư đã dùng giày cao gót dẫm lên ngón tay Tô Giản, vừa dẫm vừa mắng chửi.

Cuối cùng ngón út tay trái Tô Giản bị đè nát đến gãy xương, dù được chữa trị thật tốt vẫn lưu lại hình dáng dị dạng này.

Khó trách mỗi lần Tô Giản nhìn thấy cô liền thể hiện thái độ lãnh đạm như vậy, cũng không thể tha thứ. Trì Dư càng xem càng đau lòng.

Cô lấy di động ra, ngay trước mặt Tô Giản gọi cho Tô Chí Hoa.

Điện thoại nhanh chóng bắt máy, âm thanh Tô Chí Hoa truyền đến, "Trì Dư a, làm sao vậy? Đã quen ở chung với Trình tổng chưa?"

Lại nữa, há mồm ngậm miệng đều là Trình Ngôn. Trì Dư nói có lệ: "Vâng vâng, khá tốt."

"Ha ha ha... Khá tốt thì..."

Trì Dư vội vàng chen vào nói, "Ba, ông còn chưa gửi sinh hoạt phí tháng này cho Tô Giản sao?"

Đầu dây bên kia trầm mặc nửa ngày, "... Sao con lại đột nhiên quan tâm tới Tô Giản vậy?"

"À, Là do Trình... hôm nay Trình tổng mời Tô Giản qua ăn cơm, tôi nghĩ về sau quan hệ hai nhà chúng ta sẽ càng đi càng gần, chút gièm pha này của nhà chúng ta vẫn đừng nên để người khác biết mới tốt. Ông cứ luôn khất nợ sinh hoạt phí của người khác như vậy, lỡ như bọn họ đem chuyện này làm lớn, mặt mũi Tô gia chúng ta để ở chỗ nào?"

Có thể nhờ câu "Quan hệ hai nhà chúng ta sẽ càng đi càng gần" của Trì Dư lấy lòng Tô Chí Hoa, tâm tình Tô Chí Hoa cũng không tệ lắm, ông ta nói: "Biết rồi, để ba chuyển cho họ."

Treo điện thoại, Trì Dư nhìn về phía Tô Giản, ý bảo cô có thể yên tâm.

Quả nhiên không bao lâu, di động Tô Giản liền nhận được tin nhắn nhắc nhở, tiền đã chuyển đến tài khoản, so với mức bình thường còn nhiều hơn chút.

"Cảm ơn."

Trì Dư cười cười, "Không có việc gì."

Hai người tới biệt thự của Trình Ngôn.

Trì Dư hỏi dì Thẩm, "Dì Thẩm, Trình Ngôn đã về chưa?"

Dì Thẩm nhìn đồng hồ, "Chắc sẽ nhanh thôi, nếu tiên sinh không có tăng ca, bình thường giờ này sẽ trở về."

Trì Dư gật đầu, quyết định chờ hắn về. Cô đi đến bên bàn ăn, nhìn một bàn đầy món ăn phong phú, hy vọng không cần chờ đến khi Trình Ngôn quay về thì đồ ăn đã lạnh.

"Thật cảm ơn dì Thẩm, mấy món này chắc là ăn ngon lắm."

"Chỉ cần thấy cô và Trình tiên sinh ăn vui vẻ, tôi cũng vui vẻ."

Trì Dư đợi nửa giờ, Trình Ngôn vẫn chưa về. Trì Dư sợ Tô Giản chờ lâu đói bụng, định kêu cô ăn cơm trước, kết quả lại thấy cô vô cùng bình tĩnh móc ra bài tập toán học mà làm.

Trì Dư quyết định nhắn cho Trình Ngôn một tin, 【 Sao anh vẫn chưa về? 】

Lần này Trình Ngôn đáp lại rất nhanh, 【 Tăng ca 】

Tăng ca? Tăng cái rắm! Trì Dư trong tức khắc nổi trận lôi đình, 【 Không phải tôi đã nói đêm nay mời Tô Giản tới ăn cơm sao? Sao anh đến giờ này vẫn chưa về? 】

【 Tôi đồng ý cho cô mời cô ta đến nhà ăn cơm, chứ tôi chưa nói tôi sẽ về ăn. 】

Trì Dư giống như bị một chậu nước lạnh hắt từ đỉnh đầu xuống, lập tức cảm thấy uể oải. Cô thật muốn thông qua màn hình di động, hành hung Trình Ngôn một trận nên thân.

Trì Dư mở di động, có chút xúc động muốn khóc, 【 Tôi cầu xin anh, trở về ăn cơm đi 】. Nhắn xong tin này, đột nhiên Trì Dư cảm thấy bản thân có loại cảm giác "Phòng không gối chiếc nhiều năm, khẩn cầu trượng phu về nhà ăn bữa cơm".

Một lát sau, Trình Ngôn trả lời 【 Được 】

Dưới sự nỗ lực không ngừng của Trì Dư, rốt cuộc Trình Ngôn và Tô Giản cũng ngồi ăn cơm cùng nhau. Trì Dư từ dưới đáy lòng cảm thấy cao hứng vì chính mình.

"Hôm nay ngày vui vẻ, mà ngày vui vẻ thì chúng ta nên uống hai ly." Nói rồi, Trì Dư lấy ra một chai XO* tuổi đời khá lớn .

* tên loại rượu

Nhìn bình rượu này, biểu tình Trình Ngôn có hơi buông lỏng. Đúng vậy, Trì Dư lấy bình rượu này từ quầy rượu của Trình Ngôn. Hiện tại cô toàn thân trên dưới chỉ dư 2 ngàn 998, nợ 3000, đương nhiên không mua không nổi rượu tốt như vậy.

Tô Giản thấy cô lấy rượu ra, vội vàng xua tay, "Tôi còn chưa thành niên, không uống rượu."

Trì Dư sao có thể tùy ý Tô Giản. Rượu này là do hôm nay cô cố ý an bài, cô muốn chuốc say Tô Giản để không còn cách nào về nhà, sau đó ở lại nơi này của Trình Ngôn, làm cho hai người bọn họ xảy ra chút chuyện ái muội, hắc hắc hắc, thúc đẩy tình tiết nguyên tác nước chảy thành sông!

Nhưng mà, một giây trước khi Trì Dư uống say nằm sấp xuống, cô không rõ vì sao tửu lượng Tô Giản có thể cao như vậy, thật là tính sai rồi...

Trình Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn về Trì Dư đã say bò, quay đầu nói với Tô Giản: "Lão Trương tài xế sẽ chở cô về nhà an toàn, cô cứ nói địa chỉ cho ông ấy là được."

Tô Giản ngoan ngoãn gật đầu, "Cảm ơn", đứng dậy chuẩn bị đi.

Trì Dư vốn dĩ đã say đến bất tỉnh nhân sự đột nhiên ngẩng đầu, lôi kéo tay áo Tô Giản, "Em không thể đi, em không thể đi..."

"Đã khuya rồi, nếu tôi không về, mẹ tôi sẽ lo lắng." Tô Giản tránh thoát khỏi tay Trì Dư, rời đi.

Trì Dư bị Tô Giản tránh được, cả người lảo đảo, mắt thấy sắp ngã xuống từ trên ghế, Trình Ngôn đã ôm lấy cô.

Trình Ngôn thở dài nói: "Thật không biết vì sao cô nhất định phải uống rượu đến thế này."

Trì Dư say rượu làm khuôn mặt đỏ bừng, trông vô cùng đáng yêu, cô quay đầu lại, "Hửm? Trình Ngôn?" Còn duỗi tay nhéo nhéo mặt hắn.

"Trình Ngôn, anh mau đuổi theo con bé đi, mau đi mau đi mau đi..." Trì Dư quơ quào tay nhỏ.

Trình Ngôn mặc kệ cô, buổi tối dì Thẩm không ở đây, hắn nhìn đống hỗn độn trên bàn, hơi hơi nhăn mày.

"Nôn — nôn —"

Âm thanh đáng sợ làm Trình Ngôn nháy mắt muốn đẩy Trì Dư, "Chịu đựng! Chịu đựng! Tôi mang cô vào buồng vệ sinh!"

Trì Dư bị lôi túm đến buồng vệ sinh, chỉ kém bị khiêng lên. Trình Ngôn cau mày nhìn cô ghé vào bồn cầu phun, đang phun nhưng vẫn nhắm mắt lại, trông rất có xu thế muốn ngủ tại WC này luôn.

Trình Ngôn nhận mệnh mà đem Trì Dư về phòng. Lên cầu thang rẽ phải, Trì Dư đột nhiên mở nửa mắt.

"Hửm? Phòng đầu tiên từ cầu thang rẽ phải, tôi biết! Là phòng của Trình Ngôn!"

Trình Ngôn đang cõng cô, bất đắc dĩ cười cười, "Đúng vậy, là phòng của tôi. Còn bây giờ tôi mang cô về phòng của cô."

"Tôi không cần!" Trì Dư giãy giụa từ trên lưng Trình Ngôn nhảy xuống, nói mê sảng, "Tô Giản, đây là phòng của Trình Ngôn đấy! Cũng là phòng của em, hắc hắc, chúng ta cùng vào xem nhé."

Trình Ngôn vừa định ngăn cản, Trì Dư đã mở cửa đi vào.

Vào phòng Trình Ngôn, Trì Dư lảo đảo lắc lư xoay vài vòng tại chỗ, sau đó lại kêu la choáng váng đầu, trực tiếp ngồi xuống bên mép giường, ngả đầu xuống.

Trình Ngôn xổm xuống trước mặt Trì Dư, nhẹ nhàng đẩy cô, "Trì Dư... Trì Dư, trở về phòng ngủ đi."

Trì Dư ngẩng đầu, ngây ngô cười, "Trình Ngôn a, tôi hỏi anh, Tô Giản có xinh đẹp hay không?"

Trình Ngôn không đáp lời cô, chỉ nói, "Cô uống say rồi, về phòng ngủ đi."

"Hừ, hắc hắc, anh không trả lời tức là cam chịu. Tô Giản xinh đẹp, tôi, Trì Dư cũng xinh đẹp!"

Trình Ngôn mỉm cười, đôi mắt đen nhánh tràn đầy bộ dáng uống say đáng yêu của Trì Dư, nhẹ giọng "Ừ" một cái, không biết là do lơ đãng phát ra, hay là thật sự thừa nhận cô đẹp.

"Trình Ngôn..." Trì Dư bỗng nhiên tới gần Trình Ngôn, thân hình lảo đảo lắc lư, Trình Ngôn đành phải giơ hai tay đỡ lấy eo cô.

"...Tôi ghét anh..."

Đôi mắt vẫn đang toát ra vài phần ôn nhu bỗng nhiên trở nên ảm đạm. Trước mũi Trình Ngôn toàn là mùi rượu Trì Dư thở ra, hắn ngơ ngẩn nhìn cái người nói ghét hắn.

"...ghét anh hút thuốc, thật chán ghét, tôi ghét nhất mùi khói thuốc!"

Trình Ngôn không nhịn được mà bật cười, trong lòng thở nhẹ một hơi.

"Trình Ngôn, anh đẹp quá..." Trì Dư khép hờ mí mắt, "Không hổ là nam..." Lời còn chưa dứt, đã ngã vào trong lòng ngực hắn.

Đột nhiên bị người ngã vào trong lòng, Trình Ngôn đang ngồi xổm liền mất thăng bằng, ngã xuống sàn nhà, Trì Dư thuận lợi ghé vào ngực hắn.

Trong nháy mắt, Trình Ngôn chỉ nghe được hai loại thanh âm. Một loại là tiếng hít thở bình ổn của Trì Dư, hơi thở của cô phun lên cổ hắn, hơi ngứa.

Loại còn lại là tiếng tim đập của hắn.

Hắn và Trì Dư chỉ cách nhau hai tầng vải, hai luồng mềm mại xúc cảm của cô đè ngay trước ngực hắn.

Hiện giờ Trình Ngôn hơi hơi quay đầu là có thể thấy rõ gương mặt say ngủ của Trì Dư, lông mi thật dài hơi run run, đôi môi khẽ nhếch, thật dụ dỗ người khác muốn hôn.

Trình Ngôn ôm lấy cô, thân thể có chút nóng, không biết có phải do cồn phát huy tác dụng hay không, vật dưới thân đã ngẩng đầu. Trì Dư ngủ vô cùng say, hoàn toàn không biết tự mình rơi vào ổ sói.

Trong một giây, Trình Ngôn nghĩ, thôi thì đâm lao phải theo lao, dù sao hắn cũng nuôi nổi một cô gái.

Hắn nhìn cô, đáy mắt có vài phần tình ý mà chính hắn cũng không phát hiện ra. Bàn tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của cô, Trì Dư không biết mơ thấy cái gì, hơi hơi cau mày, bộ dáng khó chịu.

Trình Ngôn cúi đầu, hôn lên môi Trì Dư, sóng gió mãnh liệt dưới đáy lòng khiến hắn không có cách nào ức chế, thật giống như hắn không thể kiềm lòng được mà hôn cô.

Lưỡi thâm nhập vào trong, chậm rãi thăm dò, bỗng nhiên chạm vào đầu lưỡi đối phương, Trình Ngôn như người đói khát hồi lâu bỗng nhiên tìm thấy nước ngọt, gắt gao dây dưa cùng cô, sóng triều trong lòng càng ngày càng khó mà ức chế.

Sắc mặt Trì Dư càng ngày càng khó coi, đôi tay vô lực đẩy ngực Trình Ngôn, đến khi được tha cho một giây thở dốc, liền mãnh liệt hít lấy hít để.

Trình Ngôn nhận ra không thích hợp, buông Trì Dư ra, dẫn ra một sợi chỉ bạc, ngay cả chính hắn cũng chưa thấy, đã vội vàng giúp Trì Dư vỗ lưng thuận khí.

Chờ Trì Dư bình tĩnh lại, bầu không khí kiều diễm ban đầu đã tán đi. Trình Ngôn đành phải buông tha cô, có lẽ uống rượu làm loạn không phải thời cơ thích hợp, đặc biệt là khi cô ngủ đến bất tỉnh nhân sự, không nhớ được chuyện gì.

Trình Ngôn ôm Trì Dư lên giường, giúp cô đắp chăn đàng hoàng, sau đó đi vào phòng tắm, tắm nước lạnh.