Chương 8

Dì Thẩm làm cơm chiều xong liền rời đi.

Trình Ngôn đã sớm trở về từ công ty, ngồi ở trước bàn ăn, định chờ Trì Dư trở về rồi cùng ăn cơm chiều. Hắn ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ lần thứ chín, 7 giờ. Trình Ngôn không tự giác mà nhăn mày lại, một người đang cảm mạo sao lại chạy loạn đến giờ này.

"Bang — phanh" tiếng cửa mở lại đóng, Trì Dư la lên: "Tôi đã trở về."

Trình Ngôn xoay người, thấy thân ảnh đứng ở trước cửa đổi giày kia, khóe miệng nhịn không được hiện lên ý cười, "Em đã về."

Trì Dư đi đến bàn ăn, thấy một bàn đồ ăn trước mặt Trình Ngôn, "Anh còn chưa ăn sao?"

"Chờ em."

Trì Dư thoáng chốc cảm thấy ngực hơi ngứa, giơ tay xoa xoa, bình thản nói: "Aa, nhưng tôi ăn rồi."

Sắc mặt Trình Ngôn tức khắc lạnh xuống, tâm tình đang tốt liền không cánh mà bay, "Đi đâu ăn? Ăn với ai?"

"Ăn với chị Hoa, bà chủ của tôi. À đúng rồi, tôi đã tìm được công việc, tôi có khả năng trả nợ cho anh." Trì Dư nhìn thức ăn trên bàn, "Đồ ăn hình như đã lạnh hết rồi, tôi giúp anh bỏ vô lò vi ba hâm nóng một chút."

"Tiền lương thế nào?"

Trì Dư nói: "Mỗi tháng 2300, nhưng anh yên tâm, tôi đã nói với chị Hoa, trước cho tôi ứng hai tháng tiền lương, tôi nhất định đúng hạn đem tiền trả cho anh."

Trình Ngôn hừ lạnh một tiếng, "Bình thường hai mươi vạn còn không đủ cho em xài, bây giờ cho em lương tháng 2300 mà em cũng cam tâm tình nguyện. Rốt cuộc em có bao nhiêu không muốn đến công ty tôi làm?"

Trì Dư đem đồ ăn đã hâm nóng từ lò vi ba bưng lên bàn, "Đến công ty anh làm thật sự có chút không ổn."

Trợ lý bên người tổng tài, loại chức vụ này hoàn hoàn là cho nữ chính a, một nữ phụ như cô không thể phá hủy luật lệ. Huống chi nam chính sắp thổ lộ với nữ chính, cô càng không thể đi.

Trình Ngôn lạnh lùng nhìn đồ ăn đã hâm nóng trên bàn, đứng dậy rời đi.

"Này, anh không ăn cơm sao? Đồ ăn đều đã hâm nóng cả rồi, sao lại không ăn?"

Trình Ngôn tức giận nói: "Không cần, tôi no rồi."

Trì Dư gãi gãi đầu, nghe giọng điệu liền biết tâm tình hắn không tốt, rõ ràng lúc cô vừa vào cửa còn tốt mà, thật không biết mình chọc gì tới hắn nữa.

Có thể đòi tiền lại rồi, sao lại không vui?

Trình Ngôn đột nhiên dừng chân, xoay người, "Đúng rồi, em cho rằng 4600 là đủ rồi sao?"

Trì Dư: "?"

"Anh mẹ nó cho vay nặng lãi à!"

Gian thương!

Buổi sáng ngày hôm sau, Trì Dư ngủ dậy trễ.

Cô vội vàng rửa mặt, cầm một miếng bánh mì, chạy đến cửa, vừa vặn gặp Trình Ngôn chuẩn bị lái xe đến công ty.

Cô vỗ vỗ cửa xe, nói: "Hắc hắc, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn đường đến cửa hàng bán hoa không? Bây giờ nếu đi xe buýt sợ là không kịp mất."

Nói đến cửa hàng bán hoa, Trình Ngôn liền tức giận.

Hắn liếc mắt nhìn Trì Dư một cái, chân dẫm chân ga, theo gió mà đi.

Trì Dư che miệng, khó chịu ho lên, chẳng lẽ cảm mạo còn chưa khỏi, sao càng ngày càng dễ ho khan vậy?

Nhìn xe biến mất ở chỗ ngoặt, Trì Dư không ngờ Trình Ngôn lại là một tiểu nhân như vậy, đành phải nhận mệnh đi xe buýt.

Còn chưa đi đến trạm xe, chiếc xe quen thuộc đã quay lại bên người Trì Dư.

"Lên xe."

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra mặt nghiêng lạnh lùng của Trình Ngôn.

"Cảm ơn cảm ơn." Trì Dư cảm động đến rơi nước mắt, duỗi tay kéo cửa xe ghế sau.

Hả? Kéo không ra.

"Trình Ngôn, anh khoá cửa xe phía sau rồi, phiền anh nhanh mở ra đi."

Trình Ngôn không nói tiếng nào, chắp tay lại, thở ra một hơi thật sâu lạnh lùng nhìn bóng dáng trên kính chiếu hậu.

Trì Dư kéo rất nhiều lần, vẫn không mở ra được.

"Trình Ngôn?"

Trình Ngôn thật sự nhịn không được, trong giọng nói mang theo lửa giận, quát: "Tô Trì Dư có phải em có bệnh hay không? Tôi tốt bụng đồng ý đưa em đi cửa hàng bán hoa, em thật sự xem tôi trở thành tài xế, xem bản thân em trở thành bà chủ rồi à?"

Nghe hắn nói như vậy, cô cũng thấy quả thật ngồi ghế sau không thích hợp. Trì Dư ngượng ngùng buông tay nắm cửa sau, mở cửa ghế phụ ra.

Trì Dư ngồi vào ghế phụ, xấu hổ cười cười, đeo kỹ đai an toàn, "Anh đưa tôi đến giao lộ của đường lớn trung tâm và cửa phố nam là được, có một cửa hàng bán hoa tên là "Không Tạ", tôi làm ở đó."

Trình Ngôn không nói tiếng nào, lạnh nhạt nhìn giao thông phía trước.

Trong xe không khí trầm mặc, xấu hổ tới cực điểm. Ít nhất đối với Trì Dư mà nói chính là xấu hổ.

Cô mở nửa cửa sổ, để gió phất qua khô nóng trên mặt, giơ tay xoa xoa ngực khó chịu.

"Đêm nay tan tầm sớm một chút, tôi tới đón em." Trình Ngôn đột nhiên nói.

Trì Dư sửng sốt một chút, "A? Có chuyện gì sao?"

Cặp mắt xinh đẹp của Trình Ngôn nhanh chóng chớp hai cái, trên mặt nổi lên một vệt đỏ khả nghi.

"...Tôi đã chuẩn bị tốt."

Chuẩn bị?

Hồi lâu Trì Dư mới phản ứng lại, xem ra là muốn thổ lộ với Tô Giản nha! Nói với cô hẳn là muốn cô đi qua làm nhân chứng, dù sao cũng là cô hỗ trợ thúc đẩy đoạn nhân duyên này. Nam chính đúng là phúc hậu quá.

Bỗng ngực Trì Dư truyền đến một tia đau đớn, cô tăng thêm sức lực xoa xoa, trên mặt vẫn cười như cũ nói: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm nhân chứng thật tốt!"

Khóe miệng Trình Ngôn giơ lên một tia ý cười, khuôn mặt lạnh băng hồi lâu rốt cuộc cũng có một tia sắc ấm. Hắn không ngờ cô cũng coi trọng ngày đặc biệt này, ngày cô chính thức trở thành bạn gái hắn quan trọng như vậy, đương nhiên muốn làm nhân chứng thật tốt rồi. Về sau nếu cô dám quên ngày kỷ niệm hai người quen nhau, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

Tới cửa hàng bán hoa "Không tạ", Trì Dư xuống xe đóng cửa, phát hiện Trình Ngôn cũng xuống xe theo.

"Anh muốn mua hoa sao?" Trì Dư hỏi, trong lòng thầm nghĩ có thể là mua cho Tô Giản.

"Nhìn xem." Trình Ngôn đánh giá cửa hàng bán hoa. Ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào người hắn, dưới mặt đất liền phản xạ ra một bóng dáng thon dài.

Chị Hoa đang đem hoa trong phòng ra phơi nắng, thấy một người đàn ông điển trai như Trình Ngôn đi vào cửa hàng của cô, vui mừng ra mặt, nói: "Tiên sinh muốn mua hoa gì?"

"Trì Dư, tôi thấy trong phòng có rất nhiều hoa bán không được, sắp khô héo cả rồi, cửa hàng như vậy có thể kiếm tiền sao? Em thật sự có thể trả tiền cho tôi à?" Trình Ngôn chân thành mà nhìn Trì Dư.

Mặt chị Hoa lập tức đen thui.

Trì Dư khóc thét, anh không có việc gì sao lại tới đá bát cơm của tôi chứ, có bệnh à!

Cô lôi kéo ống tay áo Trình Ngôn đi đến cạnh xe, "Trình tổng ngài trăm công ngàn việc, mau về công ty đi, cửa hàng nhỏ chúng tôi không thỉnh nổi Phật lớn ngài."

Trình Ngôn rũ mắt nhìn cô, trong mắt có vài phần thương tiếc, "Em thật sự thích làm việc ở đây sao?"

"Đúng vậy, tôi thích. Ngài mau trở về đi thôi, đừng ở chỗ này đá bát cơm của tôi." Trì Dư đem Trình Ngôn nhét vào trong xe.

Trình Ngôn than nhẹ, thỏa hiệp nói: "Nếu em thích, vậy tôi sẽ không miễn cưỡng em. Đêm nay tôi sẽ tới đón em sớm, em nhớ kỹ đó."

"Được được được."

Trình Ngôn nhìn cô một cái thật sâu, giơ tay xoa đỉnh đầu cô một chút, cuối cùng khóe miệng ngậm ý cười lái xe rời đi.

Cuối cùng cũng tiễn được Trình Ngôn, Trì Dư thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô xoa ngực, ho khan vài tiếng, mới vừa đi một bước, chân đã nhũn ra, thiếu chút nữa đứng không vững.

Trì Dư có chút luống cuống, xem ra nên giành ít thời gian gặp bác sĩ thôi.

Chị Hoa đi đến bên người Trì Dư, bát quái hề hề hỏi: "Bạn trai em?"

Trì Dư cuống quít xua tay, "Chị Hoa, chị nói ai là bạn trai em cũng được, nhưng anh ta thì không có khả năng."

Chị Hoa khẽ nhíu mày, "Không thể nào, chị thấy hắn rất thích em mà."

Trì Dư đeo tạp dề, chuẩn bị làm việc, "Nhất định là chị nhìn lầm rồi. Đêm nay anh ta còn chuẩn bị thổ lộ với nữ sinh anh ta thích đấy."

Chị Hoa bán tín bán nghi, "Thật sự là chị nhìn lầm rồi?"

"Chị thật sự nhìn lầm." Trì Dư khẳng định.

"Vậy quan hệ hai người là gì?"

"Anh ta là chủ nợ của em."

Việc buôn bán của cửa hàng bán hoa "Không Tạ" tương đối quạnh quẽ, chị Hoa cũng dễ nói chuyện, tính tình rất không tồi, hai người tâm sự chút để giải buồn.

Trì Dư hỏi: "Chị Hoa, Diệp Từ là bác sĩ khoa nào thế?"

"Ngoại khoa, ngoại khoa tim - l*иg ngực. Sao vậy?"

Trì Dư nói: "Gần đây em cảm thấy thân thể càng ngày càng suy yếu, muốn giành ra ít thời gian đi bệnh viện nhìn xem."

Chị Hoa cầm bình tưới hoa, "Để chị kêu Diệp Từ xem giúp em, thân thể có vấn đề gì thì cứ đi hỏi Diệp Từ, không cần khách khí."

"Cảm ơn chị Hoa."

"Chút lòng thành mà thôi."

Đang nói đến Diệp Từ, Diệp Từ liền từ trong phòng đi ra, ngáp một cái, như là mới vừa tỉnh ngủ.

Chị Hoa nói: "Em ở nhà à?"

Diệp Từ cho rót cho mình một ly nước, "Ngày hôm qua trực đêm, sáng nay mới về, bây giờ là bị đói tỉnh."

Chị Hoa chỉ phòng bếp, "Trong nồi có cháo, còn xào cho em ba đĩa rau xanh đấy."

Diệp Từ mê hoặc, "Sao đột nhiên lại xào rau xanh cho em, còn ba đĩa?"

"Trì Dư nói em thích màu xanh lục."

Trì Dư đối diện với cặp mắt sáng lấp lánh kia của Diệp Từ, á khẩu không trả lời được.

"Ha ha, tôi chỉ là tùy tiện nói thôi."

"Đúng thật là tôi thích màu xanh lục. Màu xanh lục bảo vệ mắt đó, màn hình máy tính của tôi cũng là màu xanh lục."

Trì Dư nhìn cặp mắt nghiêm túc kia của Diệp Từ, yên lặng gật đầu với hắn, không biết nên nói cái gì.

Hiệp sĩ tiếp mâm sừng to*.

* (từ ngữ mạng của TQ) hành động cưới một người phụ nữ đang mang thai con của người đàn ông khác

Diệp Từ ngáp một cái đi vào trong phòng, di động trong túi đột nhiên vang lên.

Trong phòng chỉ có ba người, hiển nhiên nội dung trò chuyện bị Trì Dư nghe rành mạch rõ ràng.

"Uy, Diệp Từ mau tới bệnh viện đi, không đủ người."

"Sao vậy?" Diệp Từ lười biếng hỏi.

"Bệnh viện đưa tới một phụ nữ té xỉu, tuổi xấp xỉ 40 tuổi, là nhân công vệ sinh toà nhà. Anh mau tới đây, sáng nay trên đường lớn còn xảy ra một vụ tai nạn giao thông, hiện tại thật sự không đủ người."

Diệp Từ bất chấp ăn cơm, vừa mang giày vừa hỏi, "Tên họ người bệnh, bệnh sử đều rõ ràng sao?"

"Theo lời đồng nghiệp nói, người này có bệnh tim, tên là..."

"À, tên là Triệu Liên...."