Chương 18 (2)

"Hàn đạo hữu" - Tiểu Thiên Bồ sau khi phơi xong quần áo thì đi vào: "Ngươi hiện tại có cảm giác cả người nhẹ nhàng hay không?" – Tuy tiến vào Luyện Khí kỳ còn không tính là chính thức nhập đạo, nhưng khẳng định so với phàm nhân thì mạnh hơn nhiều.

"Ân ân" – Tay phải Hàn Mục Vi cầm châm chọc ở ngón tay bên tay trái một chút: "Ta còn cảm giác thân nhẹ như yến, bước đi như bay" – Sau khi lấy máu nhận chủ túi trữ vật cùng nhẫn trữ vật, Hàn Mục Vi liền dựa theo phương pháp mà Tiểu Thiên Bồ chỉ nàng cho chúng nó đánh lên ấn ký của thần thức: "Như vậy là dùng được rồi đúng không?"

"Đúng vậy"

Đầu tiên nàng dùng thần thức xem xét túi trữ vật mà tông môn phát, bên trong to không sai biệt lắm cỡ nửa gian nhà ở, đồ vật bên trong cũng là mấy thứ kia, Hàn Mục Vi đem chúng nó toàn bộ đổ ra tới: "Hai mươi khối hạ phẩm linh thạch vô thuộc tính, một pháp khí hạ phẩm, một lọ ngưng khí đan, một lọ Tích Cốc Đan, hai khối ngọc giản, còn có hai phục sức của đệ tử đích truyền của tông môn" - Nên có thì cũng đều có.

Tiếp theo xem nhẫn trữ vật mà sư phụ cho, thật lòng mà nói thì nàng đối với cái nhẫn trữ vật này cũng không ôm hy vọng gì, sư phụ nàng hay hố lắm! Quả nhiên bên trong một khối linh thạch đều không có, trừ bỏ mấy thứ đồ vật quen mắt, sư phụ nàng giống như cái gì cũng chưa cho thêm: "Ui, không đúng, có hai khối ngọc giản nữa" - Hàn Mục Vi lấy ra một khối ngọc giản dán ở trên trán, dựa vào tu vi trước mắt của nàng thì chỉ có thể như vậy, dùng thần thức quét đi vào liền thấy hàng đầu thình lình có khắc 《Sách Khải Huyền tu tiên của Chu Thiện Đức》: "Chu.. Thiện Đức?"

"Tên tục của Thiện Đức chân quân là Chu Mãn Kim" - Tiểu Thiên Bồ ngồi ở trên đầu gối của Hàn Mục Vi, đang cầm một viên mạn quả mọng ăn: "Đây chính là tâm đắc tu tiên của hắn, bất quá cho ngươi cũng là đương nhiên, ngươi có thể nhìn xem, sẽ có.."

"Đã có hướng dẫn" - Nàng mới nhìn hai câu đầu, liền hiểu ước nguyện ban đầu được sư phụ nàng yêu thích: ""Ta không vào địa ngục thì ai vào"" - Thấy Tiểu Thiên Bồ vẻ mặt ngạc nhiên mà xem nàng, nàng bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Không cần nhìn ta, đây là sư phụ ta nói" - Lý do đúng là cũng đủ đường hoàng, dụ dỗ người có bụng dạ khó lường đánh cướp hắn, lúc đó hắn lại phản đánh cướp, quả nhiên không hỗ là sư phụ nàng, mạch não luôn kỳ lạ như thế.

Nhìn đến một khối khác, càng xem mặt Hàn Mục Vi càng đen, cho đến khi xem xong, nàng mới sắc mặt trầm trọng mà nói với Tiểu Thiên Bồ: "Ngày sau nếu chúng ta ra cửa, nhất định phải điệu thấp lại điệu thấp, liền tính là tới rồi sống chết phải báo gia môn, cũng không cần báo đạo hào của sư phụ ta" - Nàng đem khối ngọc giản trong tay kia đưa cho Tiểu Thiên Bồ: "Kẻ thù của hắn quá nhiều" - Tràn đầy một khối ngọc giản, cuối cùng còn công đạo một câu "trước mắt chỉ nhớ rõ có nhiêu đây, ngày sau nhớ tới lại bổ sung sau". Hắn thật sự có thể vĩnh viễn đều không cần lại nhớ thêm, nàng hiện tại liền cảm thấy trên cổ lạnh lạnh.

Tiểu Thiên Bồ nhìn qua ngọc giản, cười, còn cười đến thực hăng hái: "Thiện Đức chân quân làm sư phụ cũng thật chu đáo, kể cả kẻ thù đều nói cho ngươi".

"Đúng rồi, còn công đạo ta nếu có cơ hội thì có thể tiêu diệt một cái là bớt một cái" -Hàn Mục Vi đối với việc này khịt mũi coi thường, chính hắn như vậy sao lại không đi diệt đi: "Nói đến diệt" – Tay nàng thu đồ vật liền tạm dừng xuống: "Ta hình như đã quên một việc rất quan trọng".

"Ngươi muốn nói.." - Tiểu Thiên Bồ dùng tay làm động tác cắt cổ: "Gϊếŧ người?"

"Đúng vậy" - Nàng không dám gϊếŧ người, vậy phải làm sao bây giờ: "Ngươi biết ta.. ký ức trong đầu ta, cái kia đối với ta có ảnh hưởng rất lớn".

"Ta hiểu" - Chuyện này thật đúng là có chút khó khăn, Tiểu Thiên Bồ nhăn đôi lông mày lại nhìn Hàn Mục Vi: "Xã hội một khi gϊếŧ người thì phải chịu khiển trách, nhưng Tu Tiên giới lại là nơi nơi đều có thể thấy máu" - Rốt cuộc là ai làm nàng có đoạn ký ức kia đây, đây rõ ràng là ảnh hưởng đạo tâm của nàng.

Hàn Mục Vi liếʍ liếʍ đôi môi, nắm chặt nắm tay nhỏ: "Ngày mai, ta đi Sự Vụ Xử hỏi một chút thiện đường cần ai gϊếŧ gà vịt hay không, ta.. ta đi làm" – việc này cần đến tuần tự mà làm, hiện tại để nàng gϊếŧ người, nàng khẳng định sẽ bị dọa vỡ gan, nói không chừng còn sẽ sinh ra tâm ma. Nhưng một khi gặp loại hoàn cảnh không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng, nàng còn còn có lựa chọn sao?

"Tốt, ta bồi ngươi" - Tiểu Thiên Bồ cảm thấy biện pháp này khá đáng tin cậy, chờ nhìn quen máu, chắc nàng cũng sẽ chết lặng, không sợ hãi như vậy: "Chờ ngươi quen rồi, chúng ta liền đi sau núi của Thiên Diễn Tông để rèn luyện, nơi đó có yêu thú, linh thực không ít".

"Được" - Hàn Mục Vi nặng nề mà gật đầu nhỏ: "Cảm ơn Bồ Bồ" - Có nó thật tốt!