Chương 3: Uy Hϊếp.

Edit: Heo Sữa

Beta: Mây Trắng

***

Ngày hôm sau Đoạn Hoành không đi làm, điện thoại cũng không có cài báo thức, quấn trong chăn ngủ một giấc tới lúc mặt trời lên cao.

Cậu chỉ cảm thấy đêm qua cậu có mơ một giấc mơ rất vô lý và dâʍ đãиɠ, Cố Trạch người luôn không hợp với cậu, tự dưng lại ở trong mộng đè cậu và hắn còn nói ra những lời thô tục, cậu thì bị hắn ép buộc đến mức không có đường lui, đành phải thấp hèn lại dâʍ đãиɠ cầu xin Cố Trạch.

Cậu chống cái thắt lưng đau đớn của mình ngồi dậy, trên người cũng không có dính một tia nhớp nháp nào, cậu sờ sờ trên giường, rốt cục tìm được điện thoại di động ở dưới chân giường.

Cả đêm cũng không có ai có việc gấp gì tìm cậu, trong ghi âm cuộc gọi cũng không có chấm đỏ, nhưng trên WeChat lại có tin nhắn nhắc nhở, cậu sợ bệnh viện có cấp cứu nên liền nhanh chóng bấm xác nhận.

Nhưng ngặt nỗi người gửi tin nhắn lại là —- Cố Trạch.

Tiếp theo là một đoạn video ghi âm lại giọng nói.

Bìa của video là khuôn mặt và cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cậu.

Tay Đoạn Hoành run rẩy click mở giọng nói.

“Con điếm, nếu cậu không muốn video bị người khác xem thì hãy gọi lại cho tôi ngay lập tức!”

Đó là giọng nói của Cố Trạch, cậu như người vừa mới bước ra từ giấc mộng, Cố

Trạch tối hôm qua thật sự đã chơi cậu sao.

Hai mắt Đoạn Hoành cay cay, thân thể không tự chủ được mà run lên, tất nhiên là vô cùng hoảng sợ, vội vàng gọi điện lại cho Cố Trạch.

Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.

“A lô?”

“Cố Trạch …” Đoạn Hoành môi hơi run run, tiếp tục nói: “Xin cậu đừng gửi đoạn video đó ra ngoài.”

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng giễu cợt: “Được rồi, chỉ cần cậu ngoan ngoãn thì tôi sẽ không đem video nóng bỏng đó truyền ra ngoài đâu.”

“Được, tôi sẽ nghe lời cậu…”

“Tách mông cậu ra và chụp một bức ảnh cho tôi xem.” Cố Trạch không dài dòng nữa, dứt khoát nói.

Đoạn Hoành đặt điện thoại di động sang một bên cậu như thể người đi trên lớp băng mỏng, trong lòng dấy lên một số ý nghĩ phản kháng, nhưng Cố Trạch dường như đã đoán được suy nghĩ nhỏ đó của cậu, hắn gửi một đoạn ghi âm ngắn.

“Có phải cậu muốn cho Thẩm Trí nhìn đúng không?”

Đoạn Hoành hít sâu một hơi, mặt mũi tràn đầy nhục nhã đè nén khó chịu trong lòng, chụp ảnh gửi đi.

Rất nhanh đã được đối phương khen ngợi: “Thật đúng là thiên phú dị bẩm nha.”

Ảnh chụp chiếc lỗ nhỏ phía sau hậu huyệt đã khôi phục lại như lúc ban đầu, khép chặt cái miệng nhỏ đón chờ lần sau được hắn sủng hạnh.



Cố Trạch cúp máy, không quên uy hϊếp cậu một câu, sau khi có được câu trả lời thỏa đáng, hắn mới cảm thấy khá hơn một chút.

Hắn nghĩ thầm, con điếm này phải được dạy dỗ đàng hoàng.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa từ ngoài phòng vang lên, hắn bước tới mở cửa, Cố Dã đã đứng bên ngoài cầm một chiếc hộp đi vào.

“Em muốn đồ chơi gì, em cứ chọn đi.” Cố Dã ra hiệu cho thuộc hạ tiến vào, chỉ vào đống đồ chơi khó coi nhắc nhở: “Nếu không biết cách dùng, có thể hỏi anh”.

“Sao có thể không biết dùng chứ.” Cố Trạch hếch mũi xem thường, rồi mở hộp ra chọn lựa đồ chơi bên trong.

“Tất cả đều là hàng mới và nó cũng đã được khử trùng qua rồi.” Cố Dã không nhiều lời nữa, nói xong liền rời đi.

Trong cái rương này có tất cả mọi thứ, Cố Trạch chọn thứ vừa ý rồi, lại tìm cái ba lô bỏ vào mấy bộ quần áo của mình, hắn suy nghĩ một chút, rồi với tay lên tủ đầu giường lấy xuống mấy hộp Durex (Ba con sói) bỏ vào trong ba lô.

Hắn xách chiếc hộp ra ngoài, đi xuống thang máy lấy xe, để cái hộp vào trong cốp xe rồi đạp ga đi đến khu cộng đồng nơi Đoạn Hoành ở.

Cố Trạch đứng ở ngoài cửa và gửi đoạn ghi âm, sau đó bắt đầu gõ cửa.

Cùng lúc đó, Đoạn Hoành click mở giọng nói.

“Con điếm, ra mở cửa cho tôi.”

Đoạn Hoành đang nấu cháo, đành phải hoảng loạn gấp gáp mà đi ra mở cửa cho Cố Trạch.

Khi nhìn thấy Cố Trạch trong lòng cậu không khỏi cảm thấy nghẹn khuất, nhưng vì video, nên cậu không dám làm trái lời hắn.

Cố Trạch đặt chiếc hộp lên lối vào, tìm một đôi dép dự phòng cho mình và bước đi một cách công khai.

“Mấy ngày nay tôi sẽ ở chung với cậu.” Cố Trạch cũng chỉ vào chiếc hộp: “Đây, cho cậu chọn một món đồ chơi nho nhỏ.”

Đoạn Hoành nhìn theo ngón tay hắn chỉ, thì thấy đó là một cái hộp các tông lớn, nhìn từ bề ngoài thì nó không có dấu hiệu lạ gì, nhưng theo biểu hiện ác ý của Cố Trạch, thì đây hẳn là thứ không hề tốt lành gì cho cam.

Cố Trạch hất cằm về phía cậu: “Tới nhìn đi, xem thử có cái nào khiến cậu cảm thấy yêu thích không.”

Đoạn Hoành lo lắng mở hộp ra, đặt ở phía trên cùng chính là lỗ hậu môn cắm vào, phía dưới chất thành một đống hỗn độn.

Tất cả đều là đồ chơi tình thú.

Càng nhìn sắc mặt Đoạn Hoành càng tệ, rốt cuộc nhìn thấy một ít áo nịt của phụ nữ, cậu không kìm lòng được.

“Cố Trạch, cậu đừng có quá đáng.” Khuôn mặt cậu trắng bệch, da đầu thì tê rần nói.

Cố Trạch không quan tâm, hắn mở điện thoại di động lên, đem những tấm hình chụp ngày hôm qua đưa lên trước mắt Đoạn Hoành, sau đó đưa tay bao bọc lấy hai viên tinh hoàn dưới háng của Đoạn Hoành.

Đoạn Hoành ngừng nói, hông trở nên căn thẳng mà né tránh bàn tay của hắn, cậu quay đầu đi không thèm quan tâm đến.

Cố Trạch véo cằm, nói nhỏ vào tai cậu: “Ngày hôm qua cậu còn cầu xin tôi mà, sao giờ ăn ngủ xong lại có thái độ này?”

Lúc này, đột nhiên có một mùi cháy khét xộc thẳng vào mũi hai người, khi sự việc được phát hiện, Đoạn Hoành cũng không có phản ứng ngay, vẫn là Cố Trạch đi vào bếp tắt lửa.

Cháo khét.

Đoạn Hoành không còn cách nào khác, đành miễn cưỡng chọn một chỗ không bị cháy khét mà ăn, Cố Trạch bóp mũi liếc mắt nhìn với khuôn mặt ghét bỏ, sau đó gọi điện thoại đặt cơm hộp.

“Đừng ăn, đợi một chút sẽ có người giao cơm đến.”

Trong khi chờ đợi đồ ăn mang đến, Cố Trạch ép Đoạn Hoành mặc áo ngực.

Lại còn gọi nó với một cái tên dễ hiểu là: Sự thích nghi sớm.

Khi còn học đại học Đoạn Hoành đã chạy thể dục trong một thời gian dài, cái khác thì không nói, chứ dáng người của cậu thì thực sự rất tốt, ngực to eo nhỏ cùng một cặp mông vểnh rất đẹp.

Thân trên của cậu chuẩn tam giác ngược mặc áo nịt ngực của phụ nữ không có cảm giác phản cảm, cơ ngực nổi rõ tụ lại, tạo thành khe núi ở giữa, miếng đệm ngực màu đen bao phủ toàn bộ vòng ngực, bao gồm cả dấu tay do một đêm điên cuồng để lại.

Không những vậy, Cố Trạch còn bắt cậu mặc áo nỉ cổ thấp bên ngoài.

Ngực bị ép chặt tới mức khe rãnh chỗ ngực cũng lộ ra ngoài, Đoạn Hoành xấu hổ nắm lấy vai của hắn ra sức chặn lại.

Cố Trạch vẫn chưa cảm thấy đủ lại tiếp tục kéo cổ áo cậu, kéo một đầṳ ѵú ra khỏi áo ngực.

Đầṳ ѵú dựng đứng dán ở bên ngoài quần áo bị thủ phạm đùa giỡn, Đoạn Hoành nghiến răng cố gắng thoát khỏi móng vuốt quỷ dị của hắn.

Kết quả, tay kia của hắn cách lớp quần nắm lấy hạ thể dưới háng cậu, dùng lòng bàn tay bóp chặt, Đoạn Hoành thật sự không dám nhúc nhích nữa.

Cố Trạch một tay giữ lấy vυ", một tay vói vào giữa khe hở trong quần cậu dùng đầu ngón tay chọc vào miệng cúc huyệt, cách lớp vải mà dùng sức nắn bóp, rất nhanh đã đem cậu chơi tới mức thất thần, đáy quần cũng ướt một mảng lớn.

“Đừng làm …” Da đầu Đoạn Hoành tê dại, vươn tay muốn đẩy Cố Trạch ra.

Nhưng Cố Trạch lại nắm một đầṳ ѵú khác của cậu kéo ra, rồi lại tiếp tục ở giữa háng cậu mà sờ soạng một hồi tiếp đó cười châm chọc nói: “Con điếm nào mà ướt thế này?”

Cuối cùng Đoạn Hoành ôm ngực muốn chạy trốn nhưng lại không dám, cứ thế ỡm ờ mà bị Cố Trạch chơi đến cả người xụi lơ, đến khi cơm hộp giao tới thì cũng là Cố Trạch đi lấy.