Chương 1.2

Nhưng lớp trọng điểm của Thẩm Diễm chỉ có chỗ cho 45 học sinh giỏi nhất.

Chỉ có cách lọt vào top 45 của trường thì mới có thể vào đó, và đây là cơ hội cuối cùng cô cần phải nắm bắt , tình thế mới có thể xoay chuyển được.

Mục tiêu này khó đạt được.

Nhưng cô chắc chắn sẽ thực hiện được.

Kể từ hôm nay, Khương Lí từ bỏ giờ nghỉ trưa.

Cô không được coi là một cầu thủ tài năng, cũng không có tính ngu ngốc, cô học tập nghiêm túc, tập trung làm đâu chắc đấy, cô hiếm khi tham gia vào các cuộc trò chuyện tầm phào và hoạt động giải trí của các bạn nữ cùng lớp.

"Khương Lí, tuần sau trường sẽ tổ chức lễ hội nghệ thuật, chúng tớ dự định lập một nhóm múa nữ , cậu có muốn tham gia cùng chúng tớ không?" Lưu Hàm cho cô xem một video khiêu vũ nổi tiếng gần đây và nồng nhiệt mời cô, "Mẹ tớ làm việc ở chợ bán quần áo, chúng ta có thể để bà ấy giúp chúng ta thuê một bộ trang phục có kiểu dáng giống vậy!”

Khương Lí khó có thể làm như vậy, nên cô lịch sự từ chối: “Cơ thể của tớ cử động không được phối hợp cho lắm nên không tham gia, tớ sẽ chụp ảnh cho các cậu ở trên khán đài.”

Không phải là cơ thể cô không phối hợp, dù sao khi còn nhỏ cô cũng đã học múa dân gian với dì hàng xóm của mình trong vài năm , những kỹ năng cơ bản đều có sẵn.

Cô chỉ đơn giản cảm thấy rằng những hoạt động như vậy là vô nghĩa và sẽ làm trì hoãn việc học của cô.

Thẩm Diễm chưa bao giờ tham gia hoạt động nhóm, cũng chưa từng nghe nói đến bất kỳ người bạn nào, anh sống một mình, lạnh lùng và xa cách.

Anh không có ở đó nên cô chỉ tùy tiện có lệ một lát, chỉ cần giữ hình tượng hoàn hảo, không cần phải nổi bật quá.

Sau khi hoàn thành tốt hai bài tiếng Anh, một ngày bận rộn và nhàm chán của cô cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Khương Lí duỗi eo, đứng dậy lấy sách giáo khoa của cô và chuẩn bị về nhà.

Trước khi rời khỏi trường, cô chợt thoáng thấy một bóng dáng cao gầy lướt qua khóe mắt.

Nói là nhìn thoáng qua không bằng nói là đập vào mắt cô.

Một học kỳ trôi qua, cô đã lén quan sát anh nhiều lần đến nỗi hình thành phản xạ có điều kiện - chỉ cần anh ở bên, cô sẽ không thấy người khác.

Không phải anh nói anh bị ốm và xin nghỉ phép dài ngày sao?

Khương Lí trong lòng lẩm bẩm, đi tới chỗ bóng tối dày đặc của cây mộc lan hoa mộc lan, hoang mang nhìn Thẩm Diễm.

Thiếu niên luôn mặc áo sơ mi trắng và quần đen, kết hợp với giày thể thao trắng không tì vết.

Tóc không dài cũng không ngắn, bồng bềnh xoã trước trán và sau tai, lông mày và mắt đều đẹp, hoặc phải nói là quá đẹp, chỉ có sống mũi cao và đôi môi đẹp như vậy mới có thể phối hợp với nhau một cách hoàn hảo. .

Anh là một tác phẩm nghệ thuật được ông trời tỉ mỉ chế tạo, không chút tì vết, ngay cả khuôn mặt hơi nhợt nhạt cũng không làm giảm đi vẻ đẹp trai mà lại tăng thêm một chút vẻ đẹp mong manh.

Thẩm Diễm luôn cô độc và khó nắm bắt.

Khương Lí không dám lỗ mãng, đứng ở gốc cây xà xa nhìn anh, cô vô thức liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc.

"Tiểu Lí, đi thôi, đưa cậu về nhà." Mẫn Chính Dương đạp xe đi ngang qua, bấm chuông xe đạp, nhiệt tình mời: "Lên đi."

Khương Lí đang muốn ngồi lên, lại chợt do dự, cô sờ sờ túi, nói: “Hình như tớ quên chìa khóa trong phòng học, cậu về trước đi.”

“Nếu không tớ đợi cậu?” Mẫn Chính Dương gãi gãi cái đầu ngắn ngủn của mình.

"Không cần." Khương Lí mỉm cười vẫy tay với cậu.

Chờ học sinh ngoại trú về hết, Khương Lí lại xuất hiện.

Cô đuổi theo hướng Thẩm Diễm rời đi, vừa đi vừa trang bị vũ trang cho mình.

Đem vành mũ lưỡi trai đè thấp xuống để che đi lông mày và mắt, đeo khẩu trang đen, sau đó cởi đồng phục học sinh và thay bằng một chiếc áo khoác dày.

Để đề phòng với trí nhớ phi thường của Thẩm Diễm, cô thậm chí còn thay đổi tư thế đi lại, đưa chân ra và dang rộng hai tay.

Được rồi, bây giờ -

Khương Lí, một học sinh giỏi trong mắt giáo viên và các bạn cùng lớp, đã biến thành một kẻ biếи ŧɦái theo đuôi với những hành vi đáng ngờ.