Phiên ngoại: 8+9

Chương 120: Người nhà

Trở về trường học không bao lâu, Lư Học Lâm mời Phó Thành làm trợ giảng, thay ông ấy lên lớp lý thuyết và cơ sở chiến thuật chuẩn bị chiến đấu cho một số sinh viên chưa tốt nghiệp.

Mấy năm gần đây quân đội cải cách lớn, phần lớn giáo viên mới được mời đều là văn chức(*), tuy rằng được hưởng đãi ngộ ngang nhau, nhưng quân tịch là thước đo, phải chính là phải, không phải thì chính là không phải.

(*)văn chức: có nghĩa là chức vụ của một quan chức dân sự, một chức vụ chính thức không phải là sĩ quan quân đội; tương đương với quân nhân chuyên nghiệp ở Việt Nam.

Phó Thành là nghiên cứu sinh tiến sĩ đang thi hành nghĩa vụ quân sự trẻ tuổi nhất trong trường, sở dĩ Lư Học Lâm coi trọng anh cũng có nguyên nhân. Ở phương diện này, xét cho cùng trường đại học quân sự cũng là trường quân đội, tham gia nghĩa vụ quân sự thì càng có ưu thế lớn hơn. Hơn nữa, đại bộ phận những người học ở trường đại học quân sự đều có nguyện vọng phục vụ đất nước, người có kinh nghiệm tác chiến thực tế như Phó Thành càng có thể kiểm soát học sinh.

*

Chiều thứ Sáu, Anh Hiền kết thúc hội nghị sớm, cô nhìn thời gian thấy vẫn còn sớm nên lái xe đi đón Phó Thành.

Đến rồi, cô mới phát hiện không gọi điện thoại được cho anh.

Trường đại học quân sự không cho tự tiện ra vào, Anh Hiền lại ăn mặc đặc biệt, vừa nhìn đã biết không phải là người của trường học.

Gọi lại ba lần, anh vẫn không nghe.

Người gác cổng hỏi một câu: “Cô tìm ai?”

Anh Hiền: “Phó Thành.”

Thấy đối phương lắc đầu, cô bổ sung: “Anh ấy là nghiên cứu sinh tiến sĩ của thầy Lư Học Lâm.”

“Thầy Lư? Tôi biết, tôi có thể giúp cô gọi điện thoại tới phòng làm việc hỏi một chút, có điều thầy Lư chưa chắc đã ở đó. Cô tên là gì?”

Nhắc tới cũng thật trùng hợp, Lư Học Lâm vừa vặn ra khỏi trường đi về, nghe thấy tên mình thì dừng lại nhìn Anh Hiền, xác nhận mình không quen biết cô, bèn hỏi: “Chào cô, tôi chính là Lư Học Lâm, xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì không?”

Anh Hiền vốn định từ chối người gác cổng, không ngờ lại chạm mặt với Lư Học Lâm, đành phải nói: “Thầy Lư, thầy khỏe chứ, tôi là người nhà của Phó Thành.”

Lư Học Lâm suy ngẫm một chút mới phản ứng được cô là người yêu của Phó Thành, đánh giá cô rồi nói: “Thì ra là cô, cô tìm Tiểu Phó?”

Không ít bà xã của người lính trong quân đội có nhan sắc xinh đẹp, nhưng người tràn ngập khí chất chủ nghĩa tư bản giống như cô thì ông ấy mới gặp lần đầu.

Không nhìn ra, Tiểu Phó lại thích loại người như vậy. Thật tiếc, lúc trước khi ông ấy xem hồ sơ cá nhân của Phó Thành còn muốn giới thiệu bác sĩ quân y của trường mình cho anh. Hai người này chẳng có điểm gì tương tự.

“Là như vậy, tôi không liên lạc được với anh ấy.” Anh Hiền mỉm cười lễ phép đáp lại.

“Để tôi dẫn cô vào tìm.”

“Không cần đâu, thầy Lư, cảm ơn thầy, tôi cũng không có việc gì.”

“Không sao, nếu đã tới thì đi vào đây tham quan.” Lư Học Lâm đưa tay nhìn đồng hồ, nhớ tới gì đó, bèn ‘ừm’ một tiếng, nói: “Hèn chi cô không liên lạc được, hôm nay có một buổi huấn luyện dạy cơ sở nòng cốt cho tất cả học viên trường quân sự, Phó Thành được gọi đi làm người hướng dẫn làm mẫu. Đi, đi qua xem thử xem, hẳn là vẫn chưa kết thúc.”

“Cảm ơn thầy Lư.”

Bước vào cửa trường, Anh Hiền thấy trên cao treo một tấm bảng “Từ nơi này đi về hướng chiến trường”, đột nhiên có loại cảm giác đến sai chỗ.

Cách một cánh cửa, bên ngoài là nơi phồn hoa, bên trong chính là sân huấn luyện.

Trên đường đi, học viên hầu như đều mặc quân trang, học viên nữ rất ít, ăn mặc quần áo và giày cao gót như Anh Hiền lại càng ít hơn, cả đường đi thu hút không ít ánh mắt.

Lư Học Lâm hỏi: “Tiểu Tưởng, phải không?”

“Đúng vậy, thầy Lư.”

“Nghe nói công việc của cô rất bận?”

Quân đội có hệ thống của mình, Lư Học Lâm cũng sẽ không nhàn rỗi mà lên mạng tìm tên của người nhà học viên, vì vậy cũng không biết cô là ai, chỉ là khi nói chuyện phiếm với Phó Thành, ông ấy có nghe thấy một hai lần anh đề cập đến cô.

Anh Hiền thoải mái thừa nhận: “Vâng, có hơi bận rộn.”

“Có thể thích ứng với cuộc sống của vợ người lính không?”

“Có lòng thì không có gì không thể thích ứng ạ.”

Lư Học Lâm nhìn cô một chút, nói: “Đúng thật là như vậy.”

Hai người tới sân huấn luyện, bên ngoài sân có một số học viên đang vây xem, Anh Hiền đi theo Lư Học Lâm vào trong sân, dừng lại ở một vị trí bên cạnh quan sát.

Trên sân có hai tiểu đội hồng xanh, hình như đang tiến hành đối chiến.

Lư Học Lâm nhìn một lúc, nói: “Nhìn dáng vẻ có lẽ là đang tiến hành mô phỏng phân đoạn đối kháng. Tiểu Tưởng, chớ xem thường làm mẫu lần này, có thể được chọn lựa làm mẫu thì đều là những người tài năng nhất.” Ông ấy chăm chú quan sát một đám người, lại nói, “Tôi biết Tiểu Phó là đội trưởng, thế nhưng không biết là đội đỏ hay là đội xanh.”

Khoảng cách có hơi xa, tất cả mọi người đội nón sắt, chẳng trách Lư Học Lâm thấy không rõ mặt.

Anh Hiền: “Là đội đỏ.”

“Cô có thể nhìn thấy? Đúng là người trẻ tuổi.”

Thực ra cô cũng không thấy rõ, nhưng cô có thể nhận ra động tác thân hình của Phó Thành.

Lư Học Lâm: “Cô nói xem đội nào có thể thắng?”

Anh Hiền: “Đội đỏ.”

Lư Học Lâm trêu ghẹo: “Có lòng tin với Tiểu Phó vậy à?”

Anh Hiền cười cười, không phủ nhận.

Lư Học Lâm cũng không nghĩ tới, ông ấy đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn có thể bị học viên xuất sắc âm thầm khoe ân ái.

Chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn ngủi, Lư Học Lâm đã có cái nhìn mới mẻ đối với Anh Hiền. Ông ấy vẫn còn có chuyện khác nên xem một lúc thì rời đi trước.

Anh Hiền biết mình hoàn toàn xa lạ nên cô tìm một góc không ai để ý tiếp tục quan sát trận chiến.

Trong sân huấn luyện, Phó Thành so với khi đối mặt với cô hoàn toàn khác, nhanh nhẹn, nhạy bén, thậm chí có điểm hung ác khắc nghiệt, liên tục dứt khoát “gϊếŧ chết” ba tên thành viên đội xanh, không thấy có nửa điểm nhẹ nhàng, giống như một con báo săn mồi.

Cuối cùng như cô dự đoán, đội đỏ thắng lớn.

Những tràng pháo tay vang dội bên trong sân, sau khi khen ngợi, Phó Thành cởi mũ sắt, đi cùng đồng đội về phía bên sân.

Trên mặt anh dính chút bụi, dáng người đẹp cũng bị bộ quần áo rằn ri thông thường che khuất, nhưng so với việc mặc một thân tây trang định chế ở tiệc rượu thì anh lại càng khí phách mê người hơn.

Ánh mắt Anh Hiền dịu dàng, cô nghĩ, quả nhiên Phó Thành thuộc về nơi này.

Một nữ binh cười tủm tỉm bước đến, trong ngực ôm mấy chai nước suối, đầu tiên là đưa một chai cho Phó Thành.

Phó Thành dừng một chút, sau khi nói cám ơn thì nhận lấy, trên mặt anh không biểu lộ gì, không nhìn ra cảm xúc của anh ra sao.

Bước chân đang tiến đến của Anh Hiền dừng lại, đứng nguyên tại chỗ quan sát.

Cô nghe thấy một đội viên nói: “Tối nay chúng ta đến Tiểu Hương Viên ăn mừng một trận đi? Bác sĩ Lưu cũng đi cùng.”

Phó Thành lại nói: “Vất vả lắm mới có ngày cuối tuần nghỉ ngơi, bác sĩ Lưu cũng có sự sắp xếp của mình.”

Nữ binh liếc mắt nhìn Phó Thành, sau đó thu hồi lại ánh mắt, nói với người đã đề nghị trước đó: “Đúng lúc tôi cũng hẹn Tiểu Hứa đến Tiểu Hương Viên vào tối nay, vậy cùng nhau đi đi.”

“Được, được, thật tốt quá, hai người đẹp nhất của trường chúng ta đều tới.”

Người còn lại nói: “Cậu nghe thử lời nói của mình đi, rất giống một tên du côn lưu manh.”

“Mẹ kiếp.”

Vẻ mặt nữ binh được gọi là bác sĩ Lưu kia lộ vẻ ngại ngùng, vừa nhìn Phó Thành vừa cười dịu dàng nói: “Thầy Phó, tối hôm nay anh cũng không thể lại vắng mặt nha.”

Phó Thành: “Bác sĩ Lưu, tôi chỉ là thay mặt thầy Lư lên lớp, không phải…”

Ánh mắt thoáng liếc thấy một cái bóng thì lập tức im lặng.

Đúng lúc bị bắt, Anh Hiền mỉm cười, vẫy vẫy tay về phía anh, khẩu hình miệng(*) nói “Hi”.

Lưu Nhiễm theo ánh mắt của Phó Thành quay đầu nhìn lại, thấy là một người phụ nữ xinh đẹp mặc quần áo bình thường, đáy mắt bắt đầu tràn ra vẻ nghi hoặc.

“Anh Hiền?” Phó Thành ngạc nhiên mừng rỡ, tiến lên đón hỏi, “Sao em lại tới đây?”

Nụ cười của Anh Hiền không thay đổi, nhẹ nhàng nói: “Em không thể tới à?”

Phó Thành khẽ giật mình, như có điều suy nghĩ nhìn mặt cô.

Mấy người khác cũng chú ý tới vị Anh Hiền ‘người ngoài” này, tò mò quan sát.

Có lẽ là trực giác của phụ nữ quả thật nhạy cảm hơn, Lưu Nhiễm nhìn cô với ánh mắt phức tạp và cảnh giác đề phòng hơn những người khác.

Lưu Nhiễm mỉm cười, mở lời hỏi: “Thầy Phó, vị này là?”

Phó Thành: “Vợ của tôi.”

Mặt của Lưu Nhiễm trắng không còn chút máu, nhìn Anh Hiền lại nhìn sang ngón tay áp út trống rỗng của Phó Thành, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên nghi ngờ không giấu được.

Cô ta nghĩ nhiều nhất chỉ là bạn gái.

“Anh… Kết hôn rồi?”

“Phải.”

Những người khác trố mắt theo: “Không đúng, đội trưởng, anh, anh kết hôn lúc nào vậy?”

“Sau khi học nghiên cứu sinh.”

Mấy người càng thêm kinh ngạc.

Với tư cách nhân vật chính làm trào dâng một làn sóng to gió lớn, Anh Hiền thản nhiên đưa tay ra, mỉm cười chào hỏi: “Chào mọi người.”

Bắt tay xong, cô lập tức quay về bên cạnh người Phó Thành, đứng quá gần, cánh tay dán lên cánh tay.

Cô ngẩng mặt lên nhìn Phó Thành: “Dẫn em đi tham quan một chút chứ?”

“Được.” Phó Thành đồng ý trước, sau đó nói với đồng đội, “Các cậu đi trước, tối nay tôi đến.”

Một người đề nghị: “Nếu không thì chị dâu cũng cùng đi đi?”

Những người khác cũng hậu tri hậu giác hùa theo, lời nói khách sáo không quá tự nhiên.

Anh Hiền chủ động nói: “Không được, tôi đến đó thì các anh không tiện lắm.”

Suy nghĩ bị nhìn thấu, người nọ xấu hổ, luống cuống vội vàng giải thích: “Không không không, không có gì không tiện cả.”

Anh Hiền mỉm cười, vẫn từ chối khéo léo như cũ: “Lần sau đi.”

Phó Thành cúi đầu nhìn cô: “Anh dẫn em đi dạo.”

Anh Hiền: “Được.”

Chờ hai người đi xa, người nọ líu lưỡi: “Tôi bảo mà, khó trách suốt ngày đội trưởng Phó giống hệt như hoà thượng, tôi tưởng anh ấy vô dục vô cầu(*), hoá ra là do có người vợ xinh đẹp như vậy.”

(*)Vô dục vô cầu: không có ham muốn, không có nhu cầu.

“Đúng vậy, tôi mà có người bạn gái như thế thì tôi cũng vô dục vô cầu.”

“Ngoại hình cậu chẳng ra sao, ngược lại suy nghĩ lại thật đẹp.”

“Bác sĩ Lưu, còn nước không?’

“Bác sĩ Lưu?”

“À, có, ở bên kia.” Lưu Nhiễm hoàn hồn, đi ra mấy bước, không nhịn được lại quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng kề sát của hai người kia, môi mím chặt.



Phó Thành và Anh Hiền sóng vai ra khỏi sân huấn luyện. Đang ở trường, anh lại mặc đồng phục chiến đấu, quá thân mật sẽ thu hút sự chú ý, vì vậy anh không kéo tay cô.

Anh Hiền hiểu được sự kiêng dè của anh, đừng nói là nắm tay, cô đứng ở đây không làm cái gì cũng đủ khác biệt rồi.

Không giống Lưu Nhiễm, vừa nhìn đã biết là đồng loại của anh.

Phó Thành hỏi: “Anh Hiền, sao em vào được?”

“Gọi điện thoại cho anh không được, định đi, vừa lúc gặp thầy Lư ở bên ngoài trở về, ông ấy đưa em vào.”

“Anh không thể mang theo đồ dùng cá nhân trong buổi thuyết trình, anh để điện thoại di động ở trong văn phòng.” Đáy mắt lộ ra ấm áp, anh hạ giọng hỏi: “Sao đột nhiên em đến đây.”

Nhớ anh rồi à?

Anh Hiền trả lời câu hỏi: “Em đến không đúng lúc sao?”

Cô nở nụ cười, con ngươi đen đến mức lấp lánh.

Phó Thành nhìn cô chằm chằm. Sau khi hai người ở bên nhau, cô chưa từng nói chuyện theo cách Thái Cực Quyền này.

Anh Hiền giả vờ không biết ánh mắt của anh đang ở trên người mình, quay đầu nhìn về phía xa xa, hỏi: “Đó là sân bắn hả?”

“Ừm.” Phó Thành thuận theo lời cô nói, giới thiệu kiến trúc xung quanh đây: “Nơi mà mọi người ra vào là nhà ăn thứ ba, còn tòa nhà phía sau chính là học viện của bọn anh…”

Anh Hiền đi giày cao gót, đẹp thì đẹp nhưng thực tế đi được một lúc cảm thấy chân rất mỏi. Phó Thành chú ý đến bước chân cô đang chậm lại, nói: “Có muốn đến phòng anh xem thử không?”

“Được.”

Anh Hiền nghĩ phòng anh nói chính là ký túc xá, kết quả Phó Thành dẫn cô đến một văn phòng của học viện thông tin và truyền thông.

Anh Hiền nhướng mày: “Anh có văn phòng riêng hả?”

Phó Thành: “Chỉ là tạm thời, nếu không có văn phòng thì khi học viên lấy tài liệu và nộp bài tập sẽ không biết đi đâu tìm anh, thầy Lư và nhà trường xin, phê duyệt nơi này cho anh sử dụng. Văn phòng của ông ấy ở ngay bên cạnh.”

Anh là trợ giảng, ngoài việc đứng lớp anh còn phụ trách một số công việc ngoại khóa, giúp đỡ học viên tìm người.

Văn phòng không lớn, bàn ghế gần cửa sổ, trên bàn ngoại trừ máy tính còn có hai quyển sách, bút mực ngay ngắn, giống như lúc Phó Thành ở nhà.

Phó Thành lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra, thấy cuộc gọi nhỡ của cô, đang muốn nói chuyện thì có người gõ cửa đi vào. Đó là một cô gái tóc ngắn mặc đồng phục quân đội.

“Thầy Phó, đây là bài tập luận văn nhỏ mà thầy Lư đã giao từ tuần trước.” Vu Tĩnh Hòa nhìn thấy Anh Hiền thì dừng lại.

Anh Hiền thấy vẻ mặt nghi ngờ và ngạc nhiên trên mặt cô ấy khi nhìn thấy người ngoài, cô mím môi mỉm cười, đứng dậy đi về phía cửa.

Cô vẫn biết mình cùng Phó Thành thuộc hai thế giới khác nhau, biết thì biết, hôm nay đi tới địa bàn Phó Thành cô mới biết là bản thân mình khác biệt như thế nào, Phó Thành gọi cô: “Anh Hiền? “

Anh Hiền: “Em đi vệ sinh.”

“Anh dẫn em đi.”

“Không cần, nói cho em biết đi như thế nào là được.”

Phó Thành nghe ra giọng điệu lạnh nhạt của cô, ngại có người ở đây không tiện nói thêm gì, chỉ có thể hỏi: “Em chắc chắn?”

Anh Hiền nở nụ cười: “Chắc chắn.”

Không chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì, anh giúp cô cởϊ qυầи ra sao? Thật là một giáo viên giỏi dạy học không biết mệt.

Phó Thành: “Ra ngoài rẽ trái, đi đến cuối, nó ở bên tay phải.”

Anh Hiền: “Cảm ơn thầy Phó.”

Bước ra khỏi phòng, Anh Hiền theo thói quen đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Vu Tĩnh Hòa hỏi: “Thầy Phó, em nên đặt ở đâu?”

“Đưa cho tôi đi.” Phó Thành nhận lấy, sau đó đi đến cửa, đẩy cửa ra.

Vu Tĩnh Hòa phản ứng lại, vừa rồi thầy Phó ở bên cạnh người đó cửa phòng làm việc đóng lại.

Mỗi lần thầy Phó gặp học viên nữ cửa văn phòng đều mở rộng. Lần đầu tiên cô ấy đến giao bài tập, không biết thói quen của thầy Phó, sau khi vào phòng còn cố ý đóng cửa lại, khi đó thầy cũng không nói gì, tự đứng dậy bước tới mở cửa ra. Sau đó, nghe nữ sinh trong ký túc xá nói ý thức của thầy Phó ở phương diện này đặc biệt tốt, là quân tử chân chính, cô ấy mới hiểu được chuyện gì xảy ra.

Không chỉ có học sinh, có lần Vu Tĩnh Hòa đến lấy tài liệu thấy thầy Phó và bác sĩ Lưu ở cùng một chỗ, cửa cũng để mở.

Vì vậy, nói … người phụ nữ vừa rồi là bạn gái của thầy Phó sao?

Không, cô trông không giống như người ở trong quân đội.

Cô ấy muốn hỏi một chút nhưng không dám làm càn.

Thầy Phó lên lớp rất trầm ổn, lúc dẫn đội huấn luyện cũng cực kỳ nghiêm khắc, điều này khiến cho mọi người vừa kính vừa sợ anh. Hơn nữa, các nữ sinh cũng sẽ âm thầm bàn luận về thầy Phó, nghe nói nếu không phải anh rời khỏi đội ngũ vài năm thì đã sớm là thiếu tá, chứ không phải thiếu tá văn chức. Anh có thành tích thực sự, bằng khen cá nhân hạng nhất.

Còn có người nói trong thời gian rời khỏi đội ngũ, thầy Phó đã làm lính đánh thuê, đi đến chiến trường châu Phi. Vu Tĩnh Hòa cho rằng đoạn này nhất định là người ta loan truyền lung tung.

Cô ấy hỏi: “Thưa thầy, khi nào thì em có thể đến lấy nó?”

“Không cần, tuần sau tôi đi dạy sẽ trực tiếp mang đến lớp học.”

“Cảm ơn thầy.”

Nói chuyện xong, Vu Tĩnh Hòa vẫn không đi, Phó Thành hỏi: “Còn có việc gì không?”

Cô gái nở nụ cười trong sáng, vô cùng xán lạn đúng như độ tuổi của cô: “Thầy Phó, một số bạn cùng lớp của bọn em vừa đi xem phần trình diễn của thầy, rất đẹp trai!”

Phó Thành: “Cảm ơn.”

Vu Tĩnh Hòa cười he he: “Thầy, vậy em đi ăn cơm trước.”

“Đi đi.”

Vu Tĩnh Hòa vừa đi, Anh Hiền đã trở về, tựa vào bên cửa nhìn anh, môi hơi cong lên một chút.

Phó Thành nhìn ánh mắt đầy ý tứ không rõ của cô, không nắm bắt được cảm xúc hiện tại của cô. Anh đi qua, đóng cửa lại, quấn tay cô và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, nhẹ giọng nói: “Thầy Phó, vì sao lại đóng cửa lại?”

Hô hấp Phó Thành chậm lại.

Vừa rồi lúc cô gọi anh là thầy Phó anh đã cảm thấy khác thường, nhưng bây giờ càng thêm chắc chắn, ánh mắt anh sáng lên.

Ánh mắt Anh Hiền cũng thay đổi, giọng nói càng nhẹ nhàng trầm thấp: “Thầy Phó, anh muốn dạy cho em một bài học nhỏ sao?”

Cô ôm cổ Phó Thành, kề sát đôi môi đỏ mọng lên, dừng lại ở khoảng cách chưa tới một centimet, nhướng mi nhìn anh.

Phó Thành giữ chặt eo cô, rũ mắt hôn lên, hơi thở nóng rực.