Phiên ngoại: 14+15+16

Ngoại truyện: Giấc mơ

Ra khỏi phòng họp, Anh Hiền có vẻ mệt mỏi, cô khẽ xoa huyệt Thái Dương.

“Lát nữa có lịch trình gì không?”

Kha Nhụy nói: “Tạm thời không có gì ạ, 7 giờ tối nay có hoạt động ngày 8 tháng 3 do Hội Liên hiệp Phụ nữ tổ chức.”

“Ngày Quốc tế Phụ nữ sao? Tôi đi đến đó làm gì?”

Kha Nhụy nhắc nhở: “Là hoạt động của cô giáo Tống. Hai tuần trước bà ấy gọi điện mời cô đi.”

Anh Hiền mất vài giây mới nhớ ra cô giáo Tống chính là mẹ chồng của mình – Tống Uẩn.

Chuyện của nhà họ Thẩm, thảo nào cô không có ấn tượng.

Với sự chu đáo của Kha Nhụy, chắc chắn cô ấy đã thay cô xử lý vụ này. Anh Hiền hỏi: “Chuẩn bị những thứ gì?”

“Dùng tên tuổi của cô giáo Tống quyên góp 380.000 cho Quỹ Cứu trợ Phụ nữ và Dự án Nụ Tầm Xuân, ngoài ra còn quyên thêm 200 thùng băng vệ sinh và 3000 phần cơm trưa dinh dưỡng cho những bé gái ở vùng núi.”

Có cả tiền lẫn vật dụng, quả thực đầy đủ. Anh Hiền gật đầu, nói thêm: “Nhớ thêm tình hình thực hiện kế tiếp, tổng hợp thành tài liệu gửi cho cô giáo Tống.”

“Dạ.” Hai người đi vào thang máy, Kha Nhụy nói, “Sếp, hôm qua bà chủ lại gọi điện hỏi tôi bao giờ cô có thời gian.”

Anh Hiền không nói lời nào, làm như không nghe không thấy. Đến khi tiếng ting vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra, cô mới hỏi: “Lịch ngày mai thế nào?”

“Buổi sáng có hai cuộc họp, buổi chiều đi với giám sát Từ, giám đốc Lưu đến quảng trường Hi Dực ở khu Nam để xem tình hình thực tế, nghe người phụ trách báo cáo, hẳn là có thể kết thúc trước bữa tối.”

“Đến tối thì sao?”

“Trước mắt chưa có lịch ạ.”

Anh Hiền suy nghĩ rồi nói: “Vậy cô để lịch tối mai trống đi.”

“Dạ.”

Ánh mắt lướt qua cái bụng hơi gồ lên của Kha Nhụy, Anh Hiền nói chậm hơn: “Kha Nhụy, nhớ chú ý sức khỏe, nếu cảm thấy không thoải mái thì cứ xin nghỉ.”

Kha Nhụy mỉm cười, vuốt ve cái bụng: “Cảm ơn sếp, đứa nhỏ này không hành tôi như đứa lớn đâu.”

Anh Hiền cũng cười theo.

Sẩm tối ngày hôm sau, Anh Hiền lái xe từ quảng trường ở khu Nam đến biệt thự Đông Tứ Hoàn.

Kể từ mười một năm trước, Tưởng Chấn bị Anh Tề làm cho tức giận đến mức đột quỵ, trong một năm thì ít nhất Trần Phong sẽ ở trong nước chừng nửa năm. May mà hồi xưa bà ấy đi Singapore, không xử lý tất cả tài sản trong nước, còn để lại ba căn nhà, một căn trong số đó là biệt thự hai tầng ở Kinh Châu.

Mùa hè ba năm trước, Tưởng Chấn qua đời. Sau lễ tang, Trần Phong về Singapore ở khoảng nửa năm, cuối năm mới về nước. Từ đó trở đi, bà ấy luôn ở trạng thái bay đi bay lại giữa hai nơi, nhưng nói chung thì thời gian ở Singapore dài hơn ở trong nước.

Anh Hiền biết có người ở Singapore đợi Trần Phong, cô không nói toạc ra, Trần Phong cũng không nhắc đến, hai người ngầm hiểu mà không nói ra, đôi bên đều lảng tránh chủ đề này.

Kha Nhụy gọi điện thông báo trước. Trần Phòng biết Anh Hiền sắp tới, bà ấy dặn dì giúp việc chuẩn bị những món mà Anh Hiền thích ăn.

Thật ra khẩu vị của Anh Hiền đã sớm thay đổi, nhưng những gì Trần Phong nhìn nhận về cô vẫn dừng lại ở thời cô còn son rỗi.

Giữa chừng, Anh Hiền nhận hai cuộc điện thoại về công việc, gián đoạn hơn bốn mươi phút, khi cô quay lại bàn ăn thì các món đã nguội lạnh. Cô hoàn toàn không muốn ăn, tùy tiện ăn miếng rau xanh rồi buông đũa.

Trần Phong thấy bát của cô thiếu cơm, nhíu mày nói: “Sao ăn ít vậy.”

Anh Hiền thản nhiên nói dối: “Ăn cơm trưa muộn quá.”

Lý do này xem như đầy đủ, Trần Phong mới bỏ qua, chuyển sang hỏi: “Anh Hiền, con tính thế nào?”

Tới rồi đấy.

Hai năm gần đây, hễ Trần Phong gặp cô là nhắc tới chuyện này.

“Dì à, cho cháu ly nước ấm.” Anh Hiền xoay lưng gọi người, nhàn nhã chỉnh lại dáng ngồi, vờ như nghe không hiểu, “Tính thế nào là sao ạ?”

“Con cái.”

“Thuận theo tự nhiên thôi.”

Biết cô đang lảng tránh, Trần Phong trợn mắt nhìn cô nói thẳng: “Thuận theo tự nhiên? Năm nay con đã 38 tuổi, định thuận theo tự nhiên tới bao giờ?”

“Dạo này bận quá…”

“Lấy cớ.” Trần Phong ngắt lời cô, nói, “Hàng ngày Kha Nhụy đi theo con, con đi đâu nó đi đó, con tăng ca nó cũng tăng ca, bây giờ nó sắp sinh đứa thứ hai rồi.”

Anh Hiền tỏ vẻ thản nhiên: “Chuyện này không thể cưỡng cầu.”

“Anh Hiền!” Trần Phong đột nhiên biến sắc, vòng ngọc đập mạnh xuống mặt bàn làm từ đá cẩm thạch, vang lên tiếng đứt gãy.

Bà ấy nhận ra mình hơi lố, vội vàng quay đầu nhìn sang nơi khác, hít thở sâu để bình ổn lại tâm trạng.

Nhiều lần do dự, Trần Phong cắn răng nói rõ: “Con có biết Thẩm Đông Dương và cô ả Kỷ Tuyết kia có đứa con trai không, sang năm nó lên tiểu học rồi.”

Anh Hiền im lặng, gương mặt xinh đẹp không hề dao động.

Sắc mặt Trần Phong lại thay đổi, nửa sợ nửa ngờ: “Con biết sao?”

“Xem như vậy đi.”

Trần Phong cảm thấy như có luồng khí lấp kín ngực mình, cảm xúc vọt lên cao trào rồi đột ngột hạ xuống, cuối cùng chỉ còn lại sự mệt mỏi bất lực.

Bà ấy nói: “Hiện giờ Thẩm Đông Dương còn trẻ, nó sẽ không vì một đứa con hoang mà động đến con. Nhưng nó là đàn ông, con đừng coi thường chấp niệm của đàn ông đối với việc sinh đẻ. Đợi thêm mười mấy hai mươi năm, nó bốn năm chục tuổi, chắc chắn sẽ vì đứa trẻ kia mà trở mặt không cần con nữa, con tin hay không hả?”

“Mẹ biết con không thích Thẩm Đông Dương, nhưng chuyện này con không thể mặc cho bản thân tùy hứng như vậy, con nhịn một chút thôi, đợi có con cái rồi tính tiếp.”

Anh Hiền cười khẽ, tránh nặng tìm nhẹ: “Không phải con không thích Thẩm Đông Dương.”

Chẳng qua không có hứng thú làʍ t̠ìиɦ với anh ta thôi. Phản ứng của cơ thể không lừa được người, dần dà, Thẩm Đông Dương cũng không còn hứng thú.

Nhưng lạ ở chỗ, hai người chung sống hòa hợp, chưa bao giờ cãi vã, thỉnh thoảng ăn sáng chung còn nói vài câu về công việc của từng người.

Chiếc gương đối diện phản chiếu đôi mắt dịu dàng của Anh Hiền như đang cười. Thời gian ưu ái cô, 38 tuổi mà đuôi mắt vẫn trơn tru, hàm dưới cũng thon gọn.

Cô nên vui, không phải sao?

Trần Phong tỏ vẻ chán ghét: “Chẳng lẽ con muốn đứa con riêng kia thừa kế Tập đoàn Tưởng thị?”

Anh Hiền lại suy nghĩ, cô không ngại. Gen của Thẩm Đông Dương cũng được, Kỷ Tuyết có thể ở cạnh anh ta lâu như vậy, xem ra cũng là người thông minh, con cái của hai người họ hẳn là có tư chất không kém.

Đương nhiên cô sẽ không nói ra những lời này, chỉ nói rằng: “Con của Anh Tề sắp ra đời rồi. Mẹ à, nhà họ Tưởng không thiếu con cái, không cần lo lắng chuyện người thừa kế.”

Cho dù con của Anh Tề không được thì còn có Tưởng Anh Kiến, Tưởng Anh Tư, sau này còn con của Anh Thận nữa.

Nhiều trẻ con như vậy, tất nhiên có thể chọn một đứa.

Trần Phong cảm thấy khó thở: “Đâu giống nhau được, bọn nó không phải do con sinh ra.”

Anh Hiền mỉm cười, cô đứng dậy, nhặt nửa mảnh vòng ngọc bị bay đến bên cửa sổ: “Nhưng mà sáu đứa con của bố, đều là con ruột đấy thôi.”

Cô còn nhớ lúc bác sĩ tuyên bố tim của Tưởng Chấn ngừng đập, Đỗ Duyệt yên lặng chừng mười mấy giây, sau đó giữ chặt tay con trai nhỏ, gọi điện cho luật sư.

Những người còn lại thì thảo luận ngay tại chỗ, xem nên xử lý tang lễ thế nào.

Anh Hiền cho rằng ít nhất Tưởng Anh Kiến sẽ đau lòng, nào ngờ anh ta chỉ quan tâm liệu Tưởng Chấn có thể chôn chung với Trang Nguyệt Cầm hay không, Tưởng Anh Tư còn không quên mỉa mai một câu: “Lại đến lúc cô ba nhà chúng ta lộ mặt rồi.” Bất bình thì bất bình, cô ta vẫn chịu nghe theo di nguyện của Trang Nguyệt Cầm mà thành thật trở về giám sát nhà xưởng.

Anh Hiền hiếm khi ngạc nhiên quá đỗi như thế. Khoảnh khắc đó, cô tò mò hơn bao giờ hết về người phụ nữ Trang Nguyệt Cầm chỉ nghe tên chứ chưa gặp mặt kia: Bà ta đã làm gì mà qua đời hơn ba mươi năm vẫn có thể khiến con cái ra sức vì mình như vậy.

Trần Phong nghe câu này cảm thấy chói tai, bà ấy không nhìn thấy sắc mặt Anh Hiền, không thể phán đoán liệu cô có ác ý hay không.

Anh Hiền quay người lại, đưa nửa mảnh vòng ngọc cho Trần Phong: “Tiếc thật, bây giờ rất khó tìm được chất ngọc trong suốt thế này. Ngày mai con bảo Kha Nhụy đi hỏi thăm, tìm một người thợ lâu năm khảm vàng cho nó, hẳn là không tệ đâu.”

Trước khi Trần Phong kịp mở miệng, Anh Hiền mỉm cười: “Mẹ à, con đã biết rồi.”

Đôi mắt cô bình tĩnh như hồ nước sâu thẳm ngày Thu, nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo.

Trần Phong bỗng cảm thấy chột dạ, đột nhiên nhớ lại lời khuyên của Trương Ngọc Sơn: A Phong, em không thể xem Anh Hiền như con gái mãi, hiện giờ con bé là chủ tịch.



Nói chuyện xong, Anh Hiền không nán lại lâu, ngồi một lát rồi lái xe về nhà.

Thẩm Đông Dương không ở nhà, dì giúp việc chuyển lời: “Ông chủ nói hôm nay phải tăng ca, buổi tối không về nhà.”

Anh Hiền ừm một tiếng, đến thư phòng xử lý tài liệu. Rạng sáng 1 giờ 30 phút, cô đóng máy tính đi tắm, uống ba viên thuốc ngủ như mọi ngày rồi lên giường đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, dì giúp việc nghe đồng hồ báo thức vang suốt không ngừng, kỳ lạ đi lên lầu. Sau hơn mười lần đứt quãng, trong phòng không phản ứng gì, dì ấy đành phải vào phòng đẩy người phụ nữ trên giường dậy.

Anh Hiền vất vả lắm mới mở mắt ra, ngồi trên giường hơn mười phút, đầu óc vẫn còn hỗn loạn, ánh mắt vừa nhắm đã muốn ngủ nữa, mơ hồ còn có chút đau đầu.

Thảo nào bác sĩ dặn cô chỉ uống nhiều nhất là một viên trong 24 tiếng.

Mấy năm nay cô đều dựa vào thuốc ngủ để đi vào giấc ngủ, thời gian lâu cơ thể sinh ra sức đề kháng với thuốc, từ một viên ban đầu có thể buồn ngủ dần dần biến thành hai, ba viên. Mỗi lần kê thuốc, bác sĩ đều phải nhấn mạnh rằng không thể uống nhiều, có thể có tác dụng phụ không rõ, gây lệ thuộc và các vấn đề khác. Cho nên lần này lúc ông ấy nói lại, cô không để tâm, còn theo thói quen cũ nuốt thẳng ba viên.

Anh Hiền rửa mặt bằng nước lạnh, lại uống gấp ba lần cà phê, cuối cùng mới tỉnh táo được chút.

Dì giúp việc hỏi cô có muốn kêu tài xế tới đón không, Anh Hiền liếc nhìn đồng hồ treo tường, nói không cần. Cô đã muộn hơn 20 phút so với ngày thường, không muốn tốn thời gian chờ tài xế thêm nữa.

Nhưng cô đã coi thường tác dụng của thuốc ngủ. Cô cảm thấy bản thân chẳng qua chỉ chợp mắt một chút, vậy mà thực tế là đã ngủ, tay chân mất kiểm soát, xe lao thẳng vào lan can.

Lúc đợi cô tỉnh lại, người đã ở trong bệnh viện.

“Sếp, cô tỉnh rồi?” Kha Nhuỵ ghé sát vào, “Có đau đầu không? Trên người có chỗ nào không thoải mái không?”

Anh Hiền theo bản năng đứng dậy, cơ thể vừa mới dùng lực đã kêu lên vì đau.

“Cẩn thận.” Kha Nhuỵ vội đỡ cô trước, giúp cô từ từ nằm về giường bệnh.

“Tôi xảy ra tai nạn xe? Bây giờ là mấy giờ rồi?” Anh Hiền phát giác ra hỏi.

“Một giờ chiều.”

Buổi chiều?

Anh Hiền nhíu mày, đầu ong ong đau.

“Tông vào người ta sao?”

Kha Nhuỵ nói: “Không có, tông vào lan can bảo vệ, đυ.ng phải hai chiếc xe đối diện, nhưng mọi người không sao, ban nãy đã nói chuyện bồi thường xong rồi.”

Lông mày của Anh Hiền giãn ra.

“Sếp.” Kha Nhuỵ ấp úng, “Sao sếp lại tông vào lan can bảo vệ?”

Anh Hiền cười khổ: “Uống nhiều thuốc ngủ.”

“…Sếp, tôi hẹn bác sĩ tâm lý giúp cô nhé? Xem như nói chuyện với người xa lạ, thay đổi tâm trạng, về sau có trị liệu hay không thì nói sau, cứ khám trước đã.”

“Kha Nhuỵ, cô đang nói gì vậy?”

Kha Nhuỵ cố gắng nhẹ nhàng: “Sếp, không có chuyện gì không vượt qua được, công ty không thể không có sếp, không có cô thì tôi không được trả lương. Con trai lớn nhà tôi năm nay mới lên tiểu học, học trường song ngữ, mắc muốn chết, bây giờ còn có đứa thứ hai, ba mẹ con chúng tôi đều trông cậy vào cô đó.”

Suy nghĩ nửa phút, Anh Hiền dở khóc dở cười: “Cô tưởng tôi tự sát? Kha Nhuỵ, tôi chỉ uống ba viên thuốc ngủ. Hôm qua mới đổi thuốc mới, tôi uống theo thói quen, không cẩn thận nên uống nhiều hơn mà thôi.”

Nghe cô nói vậy, thần kinh bị kéo căng của Kha Nhuỵ dần buông lỏng: “Cảnh sát nói giám sát cho thấy không có tình huống bất thường gì trên đường, hơn nữa lúc sếp tông vào lan can bảo vệ vẫn còn đang đạp ga, có thể là hành động tự sát, tôi mới——”

“Lúc đó tôi đang ngủ.”

“Đang ngủ mà lái xe?”

“Đừng nói nữa.”

Kha Nhuỵ tươi tỉnh: “Không phải là tốt rồi, làm tôi sợ muốn chết. Sếp, cô không biết đâu, vừa rồi ngồi ở đây tôi thật sự là—— ai da, không nói không nói nữa.”

Anh Hiền bị nứt xương vai phải, trên trán khâu 5 mũi, nhiều vết trầy xước toàn thân cộng thêm não bị chấn động nhẹ, nói nghiêm trọng cũng không phải, nói không nghiêm trọng cũng không tính là rất nghiêm trọng, Anh Hiền kiên trì xuất viện.

Kha Nhuỵ khuyên hết lời không có kết quả, đành phải đi làm thủ tục xuất viện.

Anh Hiền nhàm chán mở TV phòng bệnh lên, kênh quốc tế số 4 đang phát sóng về cuộc di dân ở Linia.

Trước đó đã xảy ra một số cuộc đυ.ng độ quân sự giữa lực lượng chống chính phủ ở Linia và lực lượng chính quyền địa phương, chiến tranh lan sang khu thương mại khiến nhiều dân thường bị thương.

Khoảng mười năm trước, cô cũng đã từng đi Linia, cô mua một mỏ dầu nhỏ từ vị tướng lúc bấy giờ là Saluo. Xe vừa rời khỏi phủ của tướng quân, quân phản loạn đã tấn công vào. Cũng may bọn cô đã rời đi sớm, nếu muộn hơn mấy phút không biết đã xảy ra cái gì.

Trong TV, cảnh tượng tan hoang sau lưng người dẫn chương trình: “…Xung đột tiến thêm một bước, hai bên đã xảy ra xung đột gay gắt ở khu vực trung tâm thành phố cách đây 2 ngày, lúc đó rất nhiều người dân bị mắc kẹt trong vùng chiến sự. Cũng may lực lượng gìn giữ hoà bình và lính đánh thuê địa phương đã đến kịp thời, tích cực giúp đỡ người dân rời khỏi vùng chiến sự. Trong đội cứu hộ còn có một vị tên Phó Thành – quân nhân xuất ngũ quốc tịch Trung Quốc – anh ấy đã cứu tổng cộng 48 người dân, trong đó có 16 người là đồng hương của anh ấy…”

“…Trong lần rút lui cuối cùng, Phó Thành vì bảo vệ một đứa trẻ địa phương, không may bị viên đạn của quân phản loạn bắn trúng đầu…”

Anh Hiền sững sờ.

Kha Nhuỵ đẩy cửa đi vào: “Sếp, làm xong thủ tục rồi.”

Anh Hiền hoàn hồn, tắt TV đi, nói: “Được, đi thôi.”

Cô không về nhà nghỉ ngơi mà về thẳng công ty.

9 giờ tối, Thẩm Đông Dương gọi điện thoại tới an ủi.

Anh Hiền qua loa nói bản thân cũng không sao, Thẩm Đông Dương không nghi ngờ, còn cười nhạo sự luống cuống của Kha Nhuỵ, tiện thể nói bản thân mình đang công tác ở Dương Châu, ba ngày sau về nhà, sau khi trở về có việc thương lượng với cô.

Thương lượng, từ này không phải là từ quen thuộc của Thẩm Đông Dương. Chuyện gì có thể khiến cho Thẩm Đông Dương “thương lượng” chứ? Anh Hiền lập tức nghĩ đến đứa nhỏ kia.

Cô cười cười nói được, trong lòng không hề gợn sóng.

Để điện thoại xuống, Anh Hiền đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đất.

Đường phố dưới lầu ngựa xe như nước, đèn sau xe đỏ tươi xen lẫn với đèn neon, các toà nhà cao tầng lại phản chiếu ánh sáng, phóng tầm mắt đều là phồn hoa.

Tấm kính xanh xám phản chiếu gương mặt cô: tinh xảo, đẹp đẽ, lạnh lùng.

Thay vì nói cô 30 tuổi vẫn không thấy già, không bằng nói bây giờ cô cũng giống lúc cô 18 tuổi.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cô rất dễ cảm thấy mệt mỏi, cảm giác mệt mỏi đó dường như đã ăn sâu vào xương tuỷ, trở thành một phần trong cơ thể cô, không thể thoát khỏi.

Lên kế hoạch quá lâu, nhẫn nhịn quá nhiều, sau khi đạt được lại trống rỗng không thể hiểu được, không biết tiếp theo phải làm gì.

Anh Hiền lắc đầu, rũ bỏ những suy nghĩ hoang đường, quả thật không ốm mà rên*.

(*)Không ốm mà rên: ví với những sự việc không đáng lo nghĩ mà cũng thở ngắn than dài.

Miệng vết thương trên trán đau đớn, có lẽ là hết thuốc giảm đau. Nhớ tới lời Kha Nhuỵ nói cô tự sát, cô khẽ cười một tiếng, nhìn cái bóng người phụ nữ mơ hồ trên tấm kính, lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể.”

Yên lặng thật lâu, cô lặp lại lần nữa: “…Không có khả năng.”

…….

Anh Hiền giật mình tỉnh giấc.

Giấc mơ rất chân thật, chân thật đến mức khiến lúc cô mở mắt không biết bản thân mình thật sự tỉnh hay là tiến nào giấc mộng đẹp khác, hơn nữa giờ phút này Phó Thành không ở bên cạnh.

Đêm trước hôn lễ, hai người “ở riêng”, Phó Thành ở lại căn hộ nhỏ còn cô trở về nhà chính ngủ qua đêm.

Anh Hiền lấy di động nhìn thời gian, 4 giờ 38 phút, còn bốn tiếng rưỡi nữa.

Bởi vì không có phân đoạn đón dâu nên 9 giờ chuyên viên trang điểm mới đến, vốn tưởng rằng có thể ngủ một giấc ngon.

Trằn trọc hồi lâu, vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi sự ảnh hưởng của giấc mơ kia, cô gửi tin nhắn cho Phó Thành: Có ở đấy không.

Vốn dĩ cô không hy vọng, không ngờ Phó Thành lập tức trả lời: Có.

Anh Hiền cười: Dậy rồi?

Khung nói chuyện biểu hiện anh đang nhập, Anh Hiền lẳng lặng chờ, chỉ chốc lát, tin nhắn mới nhảy ra: Một mình ngủ trên chiếc giường này, cảm giác rất kỳ lạ.

Cười một lúc, Anh Hiền nhập: Anh phải nói em…

Cô còn chưa nhập xong, lại một tin nhắn nữa được gửi tới: Anh nhớ em.

Trang 2 / 2

Chương 129: Something Blue

Anh Hiền nhìn thấy ba chữ kia bèn xoá nội dung đã nhập vào, trả lời: Lát gặp.

Cô vốn muốn hỏi trong nửa năm hai người chia tay ấy Phó Thành sống như thế nào, do dự hồi lâu lại cảm thấy không cần thiết phải rối rắm vì một giấc mơ vô căn cứ. Hôn lễ trong mấy tiếng sau mới là sự thật của cô.

8 giờ 15 phút, Kha Nhuỵ dẫn đội tạo kiểu đến trước cửa.

Anh Hiền vô thức nhìn bụng dưới của Kha Nhuỵ, thấy cô kỳ quái thì cô ấy cúi đầu kiểm tra bản thân: “Sếp, bụng tôi làm sao vậy?”

Bị cô ấy hỏi, Anh Hiền mới phản ứng lại bản thân đang suy nghĩ cái gì, thu hồi ánh mắt nói: “Không có gì.”

Chuyên viên trang điểm nói: “Mắt có hơi sưng, hôm qua ngủ không ngon sao?”

Lại nghĩ đến giấc mơ kia, Anh Hiền nhắm mắt lại: “Có hơi mất ngủ.”

“Rất bình thường, cô dâu nào cũng muốn thật xinh đẹp trong ngày cưới, nhưng thật ra trước đêm đó rất nhiều cô dâu không ngủ được, ngày hôm sau bị quầng thâm rất to. Còn có người vừa trang điểm vừa khóc, đợi lễ bắt đầu đúng lúc khóc theo phong cách châu Âu.”

Mấy người bị chọc cười, trợ lý nhân cơ hội bàn tán xôn xao về việc tạo kiểu cho đám cưới của người nổi tiếng, có người tự chuẩn bị tóc giả, có người tự mặc áo cưới mấy trăm vạn nhưng lại để phù dâu tự chuẩn bị thuê đồ.

Đều là người tinh khôn, không bao giờ nhắc đến tên, nói chút chuyện râu ria để làm sôi động bầu không khí.

10 phút trôi qua, Trần Phong cũng đã đến, thấy Anh Hiền mặc áo cưới mà mím môi xúc động, đưa chiếc hộp nhỏ bằng vải nhung có tuổi đời vài năm, nói: “Cái này là bà ngoại con cho mẹ vào hôm mẹ kết hôn, bây giờ đưa lại cho con.”

Bên trong cái hộp nhỏ có một chiếc nhẫn sapphire, viên ngọc không lớn, bên ngoài có một vòng kim cương vỡ giống như một vòng ren bao quanh.

Chuyên viên trang điểm cười: “Như vậy là something old and blue* đã có rồi, mặc dù chúng ta không nghiên cứu những cái này, nhưng đó là điềm tốt.”

(Something old and blue trong ‘Something old, something new, something borrowed, something blue’: đồ cũ, đồ mới, đồ mượn, đồ màu xanh dương nghĩa là những đồ được coi là mang lại điềm lành cho cô dâu khi trang điểm cho lễ cưới – nguồn: Google.)

Trong lòng Anh Hiền rung động rồi đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa tay phải của mình.

Lễ cưới của phương Tây có một truyền thống, nghi lễ hôm đó, trên người cô dâu phải có something old, something new, something borrowed and something blue, nghe nói trong đó blue tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng.

*

Khách dự đám cưới tuy ít nhưng quang cảnh không nhỏ, nhà thiết kế lấy hoa hồng trắng làm hoa chủ đạo, còn dẫn đoàn đội thâu đêm trang trí mới hoàn thành toàn bộ hoa viên sau. Năm đó Tưởng Chấn đã chi rất nhiều tiền để tạo cảnh, đặc biệt coi trọng về cấp độ, hôm nay được tô điểm bằng hoa hồng giống như một biển hoa không thể nhìn thấy.

Đã đến giờ, Anh Hiền trùm mạng che mặt đi xuống lầu, gặp một người không ngờ đến ở góc cầu thang.

“Anh Thận?”

“Chị ba.” Anh Thận không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, “Hôm nay chị rất đẹp.”

“Cảm ơn.”

Hình như cậu ta vừa mới xuống máy bay, nhìn qua rất mệt mỏi.

Anh Hiền hỏi: “Có thể ở lại mấy ngày?”

“Buổi tối đi.”

“Gấp vậy.”

“Không xin nghỉ, như vậy cũng đỡ phải quay về điều chỉnh múi giờ.”

Anh Thận híp mắt, mỉm cười một chút, tiếp nhận góc váy từ trong tay Kha Nhuỵ, nói: “Đi thôi, cô dâu không thể đến muộn.”

Anh Hiền quay đầu lại nhìn cậu ta, vẫn giữ nụ cười như cũ, tiếp tục đi xuống cầu thang.

Anh Hiền chỉ có mỗi Kha Nhuỵ làm phù dâu, Phó Thành tìm Lyon.

So với vẻ mặt tươi cười của Lyon, chú rể Phó Thành nghiêm chỉnh này có vẻ hơi nghiêm túc. Lyon vỗ bả vai anh, trong mắt tràn đầy ý đùa giỡn: “Phó, thả lỏng chút, hai người đã lãnh chứng rồi, Tưởng không chạy được đâu.”

Khách mời đã ngồi trong vườn hoa, Phó Thành đứng ở cuối lối đi được lát bằng những cánh hoa.

Anh Hiền vịn Trần Phong, từ cánh cửa thuỷ tinh bước ra, chậm rãi đi về phía bóng dáng thẳng tắp kia.

Anh mặc quân trang, xa xa nhìn thấy cô thì ngẩn người, sau đó ánh mắt bỗng nhiên nóng rực, dừng lại trên người cô, một giây cũng chưa từng rời đi.

Anh Hiền cong môi, làn váy quét lên những cánh hoa, mạng che mặt tung bay theo gió, cô từ từ đi đến bên cạnh anh.

Bọn họ đối mặt nhau qua tấm mạng ren mỏng, hương hoa thoảng qua làm say lòng người, tim Anh Hiền đập nhanh hơn, nhẹ nhàng nói ra câu “Em đồng ý.”

Cô nhìn yết hầu của Phó Thành di chuyển mất tự nhiên, quai hàm cũng kéo căng, cật lực kiềm chế cảm xúc.

Trước mặt tất cả khách mời, anh vén mạng che mặt của cô lên, hôn lên gò má cô. Ánh mắt và bàn tay vô cùng nóng bỏng, hôn môi thật tinh tế.

Anh Hiền cũng tinh tế hôn lại, cánh môi mềm mại như có như không cọ má anh nhiều hơn hai cái.

Hô hấp của Phó Thành bị kìm hãm, dùng sức nắm lấy tay cô.

Nghi lễ kéo dài đến gần tối, tiễn khách mời về xong, hai người xuất phát đi hưởng tuần trăng mật. Phó Thành không thể tuỳ tiện ra nước ngoài nên Anh Hiền chọn làng du lịch Moganshan mới phát triển của Tưởng thị làm nơi hưởng tuần trăng mật.

Bọn họ ăn bữa tối trên máy bay, lúc tới khách sạn trời đã tối đen.

Hai người đều uống chút rượu, Anh Hiền đá bay giày cao gót, đi thẳng tới mở cửa bể bơi khai thông với sân sau. Cô đã thay áo cưới ra từ lâu nhưng nhìn thấy tấm lưng ong vểnh kia, trong đầu Phó Thành chỉ toàn là hình ảnh cô mặc áo cưới đi về phía mình, cơ thể lập tức khô khốc.

Anh cởi hai cúc áo sơmi ra, tới gần kéo khóa váy của Anh Hiền.

Anh Hiền không lên tiếng. Mảnh vải rơi xuống đất, cô tự mình cởi móc áo bra, sau đó ngón tay từ từ di chuyển xuống kéo mép qυầи ɭóŧ, như thể mảnh vải cuối cùng này cũng muốn cởi ra.

Hơi thở Phó Thành nóng hổi, vòng tay ôm eo cô từ phía sau, yêu thích không muốn rời tay vuốt ve qua lại.

Lúc bàn tay đang muốn xoa ngực, Anh Hiền bỗng nhiên thoát ra, chạy đến sân sau, nửa che đi cảnh xuân trước ngực, cong môi liếc anh: “Gấp gì chứ.”

Nói xong quay lưng lại, cởϊ qυầи lót, trần trụi trơn nhẵn bước vào bể bơi.

Bơi được một vòng, Anh Hiền nhoài người lên cạnh hồ bơi, mời mọc: “Thầy Phó, bơi không?”

Những hạt nước như trân châu lăn dọc trên làn da, cơ thể tuyệt vời như ẩn như hiện theo sóng nước, thêm nụ cười có chút cố ý quyến rũ, cô xinh đẹp như hải yêu ăn thịt người.

Phó Thành trở tay cởϊ áσ sơmi đi về phía cô, vừa đi vừa cởi thắt lưng, gợi cảm muốn chết.

Qυầи ɭóŧ màu đen thít chặt hình dáng vật nam tính, từ góc độ của cô, chân anh càng dài hơn, kích cỡ của nó cũng kinh người hơn.

Anh Hiền nhướng mày, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng khép mở: “Cởi sạch.”