Chương 2

Cuối cùng người thắng không phải Cố Thầm Giang, là thái tử Cố Sâm Lan. Nhưng đáng tiếc là, hắn chỉ hơn Cố Thầm Giang một chút, Thẩm Yểu cảm thấy nếu Cố Thầm Giang không mang theo chính mình đi chơi thì nhất định đã đứng nhất. Cố Thầm Giang thật ra không cần lắm, chỉ là thái tử điện hạ mặt dù đứng nhất nhưng từ đầu đến cuối sắc mặt đều không được tốt lắm.

Khi đó mọi thứ đều tốt, phong cảnh tốt, người cũng tốt. Cho đến khi Thẩm Yểu đến tuổi cập kê. Thẩm tướng quân lĩnh mệnh đi ra biên quan, đánh thắng trận, nhưng người lại không thể trở về.

Cố Thầm Giang ở trên thành lâu nhìn thấy Thẩm Yểu trở về. Nàng mặc một bộ hồng y, tóc giống như trước buộc cao, tiêu sái lại uy quyền. Chỉ là trên mặt không còn ý cười sáng lạn nhiệt tình, không còn nhìn thấy hay lúm đồng tiền nơi gò má.

Tang lễ của tướng quân được Vân quý phi tổ chức, nàng không nói một lời, trầm mặc. Khi phải đóng nắp quan tài, Thẩm Yểu bỗng quay đầy chạy đi. Cả điện đang yên tĩnh bỗng trở nên huyên náo, thái tử bên cạnh hoàng hậu đuổi theo, Cố Thầm Giang cũng đuổi theo.

Trong hoa viên hắn thấy thái tử nắm tay Thẩm Yểu, Cố Thầm Giang toàn thân cứng đờ, hắn cũng không đi về phía trước mà trốn sau núi giả. Thẩm Yểu muốn bỏ tay hắn ra, dùng sức vài cái cũng không rút ra được, dù sao, một cô nương mười ba mười bốn tuổi đầu, sao có thể đấu lại khí lực của một thiếu niên mười tám.

" Trì Mộ, ta cưới muội, ta thực sự thích muội. Không liên quan gì đến phụ thân muội, không liên quan đến Thẩm gia hay ngôi vị hoàng đế!" Cố Thầm Giang ở phía sau nghe được có chút đăm chiêu. Hiện giờ Thẩm đại tướng quân đã chết, Thẩm Yểu cũng không còn là Thẩm đại tiểu thư cao cao tại thượng, đại hoàng tử thật ra buông tay rất quyến đoán. Dù sao, kinh thành cũng không thiếu một tiểu thư thế gia.

"Thái tử điện hạ, ta không thích ngài!" Thẩm Yểu cự tuyệt vô cùng quyết đoán.

Cố Thầm Giang không cần nhìn cũng biết khuôn mặt thái tử hiện giờ đau sót, âm thanh hắn run rẩy: "Vì sao...Bởi vì ta là thái tử sao? Trì Mộ, ta hứa với muội, sau khi ta đăng cơ, sẽ chỉ có mình muội. Hậu cung chỉ có mình muội là hoàng hậu, được không?"

Hắn là thái tử điện hạ dưới một người trên vạn người, nhưng Cố Sâm Lan ở trước mặt Trì Mộ xung là "Ta". Nhìn xem, lời nói chất chứa bao nhiêu thâm tình.

Thẩm Yểu cũng không cảm kích, nàng nở nụ cười,đây là lần đầu tiên nàng cười kể từ khi trở về kinh thành mà Cố Thầm Giang thấy. Nhưng đó cũng chỉ là nụ cười không chạm đáy mắt: " Điện hạ nói đùa, Trì Mộ không có phúc trở thành mẫu nghi thiên hạ. Ta chỉ xem điện hạ là ca ca. Cả kinh thành đều biết Trì Mộ thầm mếm Tuyên vương gia Cố Thầm Giang. Điện hạ cũng không muốn bị người ta nói là đoạt người của đệ đệ mình đúng không?"

Thứ cuối cùng Cố Thầm Giang thấy chính là khuôn mặt mất mác của thái tử khi rời đi, hắn đứng đó nhìn Thẩm Yểu khóc thật lâu, vẫn không đi đến. Cuối cùng hắn lặng lẽ xoay người rời đi, Hiện tại nàng không cần hắn.

Binh quyền chuyển giao đến tay Ngụy gia. Thẩm Yểu ở lại trong cung, được cô mẫu của mình là Vân quý phi chăm sóc. Đại hoàng tử cùng thái tử đối chọi gay gắt, cũng không thể nào đến chơi với Thẩm Yểu. Mẹ đẻ của Ngũ công chúa là Đức phi, là kẻ thù của Vân quý phu, cũng không cho nữ nhi đi tìm Thẩm Yểu cùng chơi. Trong cung cũng không còn ai nịnh hót nàng. giống như Thẩm đại tiểu thư từng cao cao tại thượng bây giờ phủ đầy bụi bậm, cũng may là Vân quý phi vẫn còn được sủng ái, vẫn có năng lực che chở nàng.

Hiện tại hình như người thân thiết với nàng chỉ còn Cố Thầm Giang, Nàng thường đến Tuyên vương phủ tìm hắn, vẫn buộc tóc cao, cười lộ ra hai núm đồng tiền dính lấy Cố Thầm Giang. Hắn đọc sách, nàng cũng đọc, nhưng không được một lúc đã buồn ngủ. Nàng tỉnh lại thì thấy Cố Thầm Giang vẫn còn đọc sách, Thẩm Yểu tự cảm thấy nhàm chán, liền bẻ gãy cành mai trên cây, vung nhành mai lên, tựa như thanh kiếm mà múa, tư thế oai hùng hiên ngang, ngay cả Cố Thầm Giang cũng phải nhìn sang.

Thẩm Yểu vẫn ồn ào muốn gả cho hắn, lúc này không còn binh quyền của Thẩm gia, không ai ngăn cản nữa, Hoàng thượng cố ý hỏi ý tứ Cố Thầm Giang, sau đó đợi Thẩm Yểu cập kê liền tứ hôn. Ngươi xem, hoàng đế cho dù thích nha đầu kia, không phải cũng là ban hôn cho một vương gia có đất phong ít đến đáng thương sao. Nhu phi vui vẻ, Vân quý phi vui vẻ, hoàng hậu cũng vui vẻ, ngoại trừ thái tử hình như ai cũng vui với hôn sự này, nếu không phải vì Thẩm Yểu đánh nhau với người khác vì hắn, có lẽ Cố Thầm Giang cũng cảm thấy như vậy.

Ngày đó Thẩm Yểu như thường lệ đến phủ Tuyên vương. Tuy nói nam nữ không nên ở chung, nhưng bọn họ từ nhỏ đã như thế, hơn nữa hai người có hôn ước, thế nhân tập mãi thành thói, đương nhiên vẫn là ngoại trừ thái tử.

Thời điểm Thẩm Yểu đến trêm má có vết bầm, ánh mắt phiếm hồng, rê mũi còn có chút máu, tóc tai lộn xộn. Vừa thấy đã biết bị người ta đánh. Nói đúng hơn là cùng người khác đánh nhau, bởi vì đám nam nhân kia cũng không đánh lại được Thẩm Yểu. Cố Thầm Giang chau mày tự mình thoa thuốc cho nàng, hỏi rốt cuộc xảy ra cái gì.

Thẩm Yểu miêu tả sinh động cảnh tượng bản thân làm thế nào giáo huấn đám ngừi kia, bọn họ chạy trối chết như thế nào. Nếu không có Cố Thầm Giang kéo nàng lại, nàng thực sự sẽ dựng lên hiện trường bản thân tung quyền gì, đá chân thế nào.

"Ta hỏi muội, vì sao lại đánh nhau với bọn họ?" Cố Thầm Giang lần đầu nói chuyện lớn tiếng với nàng, Thẩm Yểu có chút bị dọa sợ, nàng nhẹ nhàng quay đầu nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Cố Thầm Giang, khí thế nháy mắt liền tan biến.

Thẩm Yểu cúi đầu than thở nói: "Bọn họ nói vị hôn phu của ta là đồ vô dụng...Nói huynh chỉ là một vương gia không có gì cả..." Cố Thầm Giang không nghĩ đến là vì bản thân mình mà nàng đánh nhau. Hắn ngây ngẩn người, động tác trên tay nhất thời làm nàng đau, Thẩm Yểu hô lên một tiếng mới khiến hắn hoàn hồn.

Động tác hắn nhẹ hơn một chút. Thẩm Yểu sợ đau, nàng hiện tại tuy rằng nhìn vẫn ổn, rất khỏe mạnh, có thể đánh thắng hai ba thiếu niên. Nhưng không lâu trước đây nàng đã uống không ít thuốc. Khung người nàng vẫn rất mảnh mai.

Mấy lời đồn bên ngoài Cố Thầm Giang luôn biết rõ, nhưng hắn không quan tâm, hắn thực sự là tên vô dụng, chỉ có Thẩm Yểu coi hắn như báu vật. Ngay cả mẫu phi hắn cũng chỉ mong hắn được bình an. Thật ra từ sau khi Thẩm tướng quân ch.ết trên sa trường, khinh thành cũng không ít lời đồn về Thẩm Yểu, chửi bới. Nói nàng không giống tiểu thư khuê cát, không có nữ đức, không có dạy dỗ...

Nếu nàng là thái tử phi, sẽ không ai dám nói nàng. Cố Thầm Giang nghĩ, nếu bản thân có quyền có thế, có thể bảo vệ mẫu phi, cũng có thể bảo vệ nàng.

Trong trí nhớ Thẩm Yểu, thời gian đó Cố Thầm Giang luôn bận rộn, nàng đi đến Tuyên vương phủ nhiều lần cũng không nhìn thấy Cố Thầm Giang. Thật ra lúc đó hắn cugnx không có ý định mưu quyền đoạt vị, thái tử chấp chính nghiêm minh, làm người ngay thẳng, ngày sau sẽ là một mình quân. Cố Thầm Giang chỉ hy vọng bản thân có thể lấy thêm đất phong, quyền thế.

Hắn biết việc này có thể làm được, hoàng đến thấy hắn mới có thể tâm sự, chính mình cũng sắp bệnh chết, cảm thấy có lỗi với mẫu tử bọn họ, thưởng thêm không ít đất phong. Người như Cố Thầm Giang, sau lưng không có chỗ dựa, phía trước không có quyền hành, cho nên hắn không thể tạo nên phong ba gì. Huống chi trong triều, đại hoàng tử với thái tử mới là cuộc chiến không khói thuốc chân chính.

Thẩm Yểu thấy vị hôn phu của mình được khen ngợi cũng rất vui vẻ. Nàng đau lòng Cố Thầm Giang, thời gian đó mỗi lần đến Tuyên vương phủ đều để Cố Thầm Giang nhẹ nhàng nằm lên đùi mình, lúc đầu hắn có chút không quen, sau đó vài lần cũng tự nhiên hơn. Hắn cứ như vậy đọc sách, Thẩm Yểu một bên ấn huyệt thái dương cho hắn, một bên lải nhải.

Cố Thầm Giang cảm thấy Thẩm Yểu so với mẫu phi còn ồn ào hơn.

Lúc ấy tiên đế bệnh nặng, trong triều bị lời đồn làm cho loạn thành một đám, nàng thường ở bên tai hắn nói câu đầu tiên là: "Chờ thái tử điện hạ đăng cơ, chúng ta sẽ thành thân. Ta phải vinh quang gã cho huynh. Thầm Giang ca ca cũng có thể an tâm phò trợ thái tử, không cần mệt mỏi như vậy."

Mỗi khi như vậy, Cố Thầm Giang đều lấy sách che đi khóe miệng đang nhếch lên của mình, A Mộ của hắn đau lòng cho hắn. Hắn cũng muốn mau chóng cưới nàng, cho nàng một hôn lễ thật lớn.

Nhưng vẫn luôn có người không muốn Thẩm Yểu gả cho Cố Thầm Giang. giống như thái tử điện hạ.

Cố Thầm Giang nghĩ hai hoàng huynh đã sớm buông bỏ Thẩm Yểu, dù sao cũng bị công khia cự tuyệt, hơn nữa nàng còn sắp gả cho mình, chính là không thể không buông. Nhưng hắn lại nghĩ quá đơn giản. Hôm ấy hắn đến bái kiến hoàng đế, vừa đi ngang qua Phượng Nghi cung, không cẩn thận nghe được hoàng hậu cùng thái tử nói chuyện.

Hoàng hậu nương nương nói: "Sâm Lan, con thật là ngốc. Con thương nhớ nha đầu chết tiệt kia làm gì? Chờ con đăng cơ, thiên hạ đều là của còn, đến lúc đó con muốn đoạt lấy nàng thì liền..." Người trong miệng hoàng hậu nương nương chính là Thẩm Yểu. Cố Thầm Giang không nghe được lúc sau bọn họ nói gì, hắn cảm thấy trong người không tốt, trong đầu chỉ vang lên tiếng ong ong. Tuyên vương thường ngày lạnh lùng trầm ổn bây giờ lại run lên.

Cho nên cho dù là đứng bao cao, cũng không thể so với hoàng đế. Quân muốn thần tử, thần không thể không tử. giúp đỡ? Cố Thầm Giang cảm thấy khi đăng cơ Cố Sâm Lan không gϊếŧ hắn đã là ban ơn. Từ xưa hoàng gia không có huynh đệ. Đương nhiên, đại hoàng tử lúc đó cũng không có kết cục tốt. Nếu là như vậy, thì hắn sẽ trở thành hoàng đế.

Thẩm Yểu không biết lúc đó Cố Thầm Giang nghĩ như vậy, nếu nàng biết nhất định sẽ đứng ra khuyên can, bọn họ cũng không thành như bây giờ. Nhưng sự thặt bại lộ đã là tám ngày sau, hoàng đế băng hà, Đại hoàng tử lại dẫn binh đến đoạt ngôi. Chỉ là không có ai ngời, Cố Thầm Giang cũng đến, mà phần đông đại thần đều đứng sau lưng hắn. Binh quyền của Ngụy gia, đã rơi vào tay Cố Thầm Giang.

Khi Thẩm Yểu tiến cugn đã thấy cung điện nhuộm một màu máu đỏ, Đại hoàng tử, Tứ hoàng tử, Thái tử, Tuyên vương.

Nàng gϊếŧ thái tử. Lúc ấy Thẩm Yểu nhìn thấy thái tử ở phía sau định đánh lén Cố Thầm Giang. Nàng luống cuống, theo bản năng đoạt lấy thanh kiếm bên canh thị vệ đâm vào Cố Sâm Lan. Tốc độ của nàng rất nhanh, không ai đoán trước được. Chờ mọi người phản ứng lại, Thái tử điện hạ đẫ nhìn chằm chằm Thẩm Yểu, sau đó ngã xuống.