Chương 13: Giáo thảo bệnh kiều chỉ sủng ta!(11)

- ----------

Lâm Thanh bước chân dừng lại, quay đầu nhìn.

Cố Ngôn cảm thấy Lâm Thanh vẫn chưa chịu đi, thay vào đó cậu lại chăm chăm nhìn về một hướng, bàn tay nắm lấy vai Lâm Thanh hơi siết chặt, trong mắt hiện lên một tia u ám, nhưng hắn không nói gì, theo ý dừng lại bước chân...

Lâm Thanh nhìn hai người đang chạy về phía mình, đều là nữ sinh mặc một thân đồng phục, một cô gái tóc ngắn, dáng vẻ bình thường, ăn mặc hơi trung tính cũng không có gì nổi bật, nhưng cô gái bên cạnh kia hoàn toàn ngược lại, dưới ánh mặt trời cô chạy tới, cả người tựa như được phủ lên ánh quang chói mắt.

Đó là một thiếu nữ có dáng người mảnh khảnh, nhưng rất mong đợi với đôi mắt to và chiếc cằm nhọn, gần như tạo thành một khuôn mặt dùi.

Đặc biệt là cô gái này đưa mắt nhìn người, ánh mắt lại tự đem theo chút thẹn thùng, làm cả thân mình cô giống hệt như một con thỏ nhỏ.

Đây là nữ chủ Tô Bạch Nhi? Một tia cảnh giác lóe lên trong mắt Lâm Thanh. Tô Bạch Nhi chính là nguồn cơn cho bi kịch của Cố Ngôn.

Nhưng cũng không cần quá mức lo lắng, vì bản thân Tô Bạch Nhi không có năng lực gì cả, người có năng lực rõ nhất là nam chủ và ba nam phụ sau lưng!

Tô Bạch Nhi hẳn là có thể câu nhân thủ đoạn lợi hại, bằng không, bốn người đàn ông xuất chúng như vậy làm sao có thể khăng khăng một mực với cô?

Tô Bạch Nhi chạy tới chỗ Lâm Thanh, nhìn thấy Cố Ngôn cư nhiên lại đang đỡ cậu, hai người cùng nhau mà thân mật kề cận như vậy, trong mắt cô hiện lên sự ghen tị.

Sao cô lại không thể ghen tị được?

Cố Ngôn vỗn dĩ là không thích ở gần mọi người, chưa bao giờ đi cùng một ai trong trường chứ đừng nói đến hỗ trợ người nào đó.

Tuy nhiên, Tô Bạch Nhi là người rất thông minh, nhanh chóng thu liễm sự đố kỵ của mình vào, chào hỏi Cố Ngôn một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn về phía Lâm Thanh, quan tâm nói: "Bạn học này thân thể không khỏe sao? Có muốn tôi đưa cậu đến phòng y tế của trường để xem không? "

Tô Bạch Nhi nói muốn đưa cậu đến phòng y tế? Sợ rằng ý định của người này không phải là ở rượu đi?

Nhưng, Tô Bạch Nhi một con thỏ trắng có lòng dạ hiểm độc cũng coi như lợi hại, chỉ một câu đã biểu đạt được "lòng tốt" của mình một cách nhuần nhuyễn.

Đối với một người bạn học xa lạ mà quan tâm lo lắng đến vậy, cô gái này quả thật tốt a.

Ít nhất đó là những gì mọi người xung quanh nghĩ.

Một số nam sinh đi qua không thể không đứng lại và xem, trong mắt họ điều lộ ra một cái thông điệp - nữ sinh này thực sự vừa xinh xắn lại còn rất tốt bụng.

“Không cần đâu, chỉ có bạn học Cố là đủ rồi.” Lâm Thanh không những không từ chối, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay Cố Ngôn đang đỡ eo mình.

Động tác nhỏ của này của cậu, tức khiến cho vẻ u ám trong mắt Quý Ngôn tan biến, khóe môi nhếch lên một cái.

Tô Bạch Nhi hoài nghi nhìn Lâm Thanh, ngoài trừ Cố Ngôn, cư nhiên vẫn còn có những chàng trai khác sẽ từ chối cô sao?

Thật không biết điều!

Tô Bạch Nhi bất mãn trong lòng nhưng ngoài mặt không có biểu hiện gì, ngược lại là cười miễn cưỡng, nhưng đôi mắt lại lặng lẽ đỏ lên, ẩn nhẫn nói: " Như vậy a, do tôi hơi đường đột quá, thật xin lỗi, bạn học này, tôi chỉ là lo lắng cho cậu mà thôi. "

Chậc chậc chậc, tạo bộ dạng này cho ai xem vậy? Có vẻ như Lâm Thanh không có động thái gì nên cô ta lại được nước làm tới thì phải?

Lâm Thanh chửi thầm, sau đó cảm thấy được các nam sinh chung quanh đang nhíu mày bất mãn nhìn cậu, thế là cậu liền biết Tô Bạch Nhi cố làm ra bộ dạng này là để cho ai xem rồi.

Cô đang cho những người xung quanh xem, tất nhiên, việc cho Cố Ngôn nhìn thấy càng quan trọng hơn!

Thật tiếc khi Cố Ngôn lại không thèm nhìn Tô Bạch Nhi, mà thay vào đó là... nhìn cậu?

Lâm Thanh chớp mắt, thật cảm giác như là Cố Ngôn vẫn luôn nhìn đăm đăm cậu suốt từ đầu đến cuối?

Biết được điều này, Lâm Thanh không khỏi đắc ý rào rạt, xem ra chính mình ở trong lòng Cố Ngôn so với nữ chủ còn hấp dẫn hơn nhiều.

Nếu các nam sinh đang xem xung quanh đang rất bất mãn với Lâm Thanh chỉ vì cậu làm cho người đẹp chịu ủy khuất, thì Tống Thanh Thanh, người bạn thân nhất bên cạnh Tô Bạch Nhi lại không thể tức giận hơn.

" Bạn học như thế này là sao vậy? Cậu ấy chỉ là quan tâm đến cậu mà. Nhưng bạn học này, đến cả câu" Cảm ơn " thôi mà chẳng thèm nói, cậu thật là thô lỗ!"

"Thanh Thanh, không cần phải vậy, quên đi..." Tô Bạch Nhi nhỏ giọng khuyên ngăn.

Nhìn thấy hai người vừa xướng vừa hoạ cho nhau kia, Lâm Thanh hơi hé hé miệng, định muốn nói chuyện.

Nhưng cậu không ngờ Cố Ngôn lại rành nói trước.

“ Cậu ấy không cần phải nói lời cảm ơn với bất cứ ai, đặc biệt là một người như cô.” Cố Ngôn lạnh lùng nói.

Nhìn về phía Lâm Thanh, thanh âm hắn lại rất nhẹ nhàng: “Không phải nói muốn ăn cơm sao? Chúng ta đi thôi.” Sau đó không đợi Lâm Thanh đáp trả, liền đỡ cậu rời đi.

Lâm Thanh liên tục chớp mắt, bạn cùng lớp Cố Ngôn thật là bộc trực, nhưng mà cậu thích zậy!

- --------

....