Chương 16: Giáo thảo bệnh kiều chỉ sủng ta!(14)

- ------

Khi cái gọi là mười hai mỹ nam cởi bỏ mặt nạ, Lâm Thanh nhìn một cái liền mất hứng.

Cái thứ nhất mắt không đủ tốt, cái thứ hai mũi không đủ tốt, và thứ ba... Tóm lại, không ai trong số họ có thể sánh được với Cố Ngôn

Điều quan trọng nhất là những nam nhân này không có khí chất, làm sao có thể so với một người đàn ông lịch lãm, nã nhặn như Cố Ngôn được.

Lâm Thanh chán nản tru miệng, ra hiệu với Tiểu Trương, hiểu ý cậu chủ nhỏ, Tiểu Trương lấy ra mười hai xấp tiền giấy từ trong vali đưa cho mười hai người, sau đó liền đem mấy người họ đuổi đi.

Thấy vậy, Lý Mạn vội vàng tươi cười nịnh nọt nói: "Lâm Thiếu, cậu không thích mười hai Cầm tinh sao? không sao đâu, chỗ chúng ta còn có Tứ hoa vàng, Thất tinh quân,... Nếu không muốn nam nhân, chúng ta cũng có thể mang tới nữ nhân... "

“Nghe nói chỗ mấy người còn có bảng hiệu hàng đầu tên là ' Bạch Thỏ '?" Trước khi Lý Mạn nói xong, Lâm Thanh đã cắt ngang.

" Ân..." Lý Mạn do dự, bởi vì "Bạch thỏ" là do Trần đại thiếu đứng tên chiếu cố.

“Gọi, cho cô ấy tới.” Lâm Thanh nói.

"Lâm Thiếu, Bạch thỏ..."

Lý Mạn còn chưa kịp nói xong, Lâm Thanh đã búng tay, Tiểu Trương liền thuận theo ngay, lại đưa cho Lý Mạn một xấp tiền giấy.

"Lâm Thiếu..."

Lâm Thanh lại búng tay, Tiểu Trương tiếp tục đưa tiền.

Làm như vậy mấy lần, Lâm Thanh hỏi: "Đủ chưa?"

“Đủ, đủ!” Lý Mạn cầm tiền, trên mặt nở nụ cười.

Bạch Thỏ không phải là bị Trần Thiếu đặt tên sao? Trần Khải làm như vậy cũng không phải là lần đầu tiên.

Mặc dù Trần Khải là ông chủ ở đây, nhưng đó chỉ là một trong số họ. Hơn nữa, cô ta còn có người đứng sau Lý Mạn!

Từ khi làm việc ở đây, tiểu thỏ trắng đi bồi rượu, loại nào thanh thuần?

" Lâm Thiếu, tôi sẽ trở lại nhanh!"

Thấy Lý Mạn vội vàng rời đi, Lâm Thanh lười biếng nằm trên sô pha.

Trần Khải và nữ chủ tuy chưa chính thức gặp mặt nhưng đã lưu tâm đến cô, cũng thuê người quan sát cô, nếu không có Lý Mạn thì không dễ dàng đưa người đến đây như vậy.

[ Tiểu Thanh Thanh, rõ ràng có thể giải quyết bằng tiền, nhưng sao vừa nãy cậu lại đặt mười hai Cầm tinh.... này là có dụng ý sao? ]

“Ừ.” Lâm Thanh khẳng định.

[Ha hả. ] Hệ thống 333 cười lạnh hai tiếng.

Nghe thấy tiếng giày cao gót, Lâm Thanh nhìn ra ngoài cửa.

Lý Mạn bước vào cùng một cô gái trẻ mặc váy ngắn màu trắng, còn treo chiếc tai thỏ xù xù trên đầu và đeo khẩu trang che mất nửa mặt.

Thiếu nữ da rất trắng, cả người thon nhỏ xinh xắn, cực kỳ hấp dẫn người.

Tô Bạch Nhi liếc mắt một cái, thấy Lâm Thanh đang ngồi trên ghế, không khỏi nhỏ giọng kinh hô: "Như thế nào lại là cậu?"

“Ồ, làm sao cô lại quen được bổn thiếu gia?” Lâm Thanh nhìn cô với vẻ mặt nghiền ngẫm.

“Không, không quen!” Tô Bạch Nhi vội vàng lắc đầu.

Mặc dù cô đến nơi bẩn thỉu này là vì lòng hiếu tâm để trả nợ tiền cờ bạc cho cha mình, nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới mình sẽ bị người trong trường trong trường biết đến.

Đặc biệt là Lâm Thanh này, cũng quen nam thần Cố Ngôn mà thích!

Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, một người đàn ông tuấn lãng cao lớn cùng một hai tên bảo tiêu đi vào.

Trần Khải nhanh như vậy đã tới rồi? Không biết là trùng hợp hay là thực sự để ý đến nữ chủ.

Một tia ý cười thoáng qua trong mắt Lâm Thanh.

Trần Khải vừa đi vào, liền lạnh lùng trừng mắt nhìn Lý Mạn, sau đó đối với Lâm Thanh nói: "Lâm Thanh, người tôi sẽ đem đi. Tiêu phí đêm nay tôi sẽ trả."

"Trần Khải, anh tính là cái gì? Tôi đã gọi người trước, anh cũng xứng để đem đi!" Lâm Thanh đập ly rượu trong tay xuống bàn, hoàn toàn không cho Trần Khải một chút mặt mũi nào.

" Cậu..." Trần Khải sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Lâm Thanh, có muốn tôi nhắc nhở cậu, nên nhớ cậu chỉ là một tiểu thiếu gia, trên đầu còn có đại ca."

“Đúng vậy, tôi có một đại ca, nhưng so với Trần Khải anh còn tốt hơn.” Lâm Thanh khóe môi cong lên khinh thường nói: “Trần Khải, anh cũng muốn hay không để tôi nhắc nhở rằng, Trần phu nhân không phải mẹ ruột của anh không?

"À..., đúng rồi, tôi cũng rất ngưỡng mộ sự phong lưu của Trần lão gia, bên ngoài đào hoa nở rộ. Trần Khải, anh con có hòa thuận với các anh chị một, hai, ba, bốn, năm... của mình không?"

“Lâm Thanh, cậu đang muốn tìm chết sao?” Bị người khác chọc đến chỗ đau, Trần Khải nổi giận đùng đùng, hai tay siết chặt, thiếu chút nữa không nhịn được sẽ hướng Lâm Thanh mà động thủ. Hai tên bảo tiêu bên cạnh cũng tiến lên một bước.

Lúc này, Tiểu Trương vốn đã im lặng đứng bên Lâm Thanh, cũng vừa động, một bước đã tới, chặn ở trước mặt cậu, một cỗ khí tức mãnh liệt toát ra.

Lâm phụ biết khả năng gây rắc rối của đứa con trai út của mình nên đã thuê Tiểu Trương, một lính đánh thuê hàng đầu quốc tế, làm vệ sĩ cho mình với giá cao.

Nhìn thấy Tiểu Trương, cả Trần Khải lẫn bảo tiêu của gã đều lóe lên vẻ kiêng kị.

“Được rồi, Lâm Thanh, chúng ta chờ xem!” Trần Kỳ buông xuống câu như vậy, liền xoay người rời đi.

“Ồ, mỹ nhân của mình cũng bỏ rồi à?” Lâm Thanh ở phía sau truy vấn một câu.

Trần Khải chỉ "ậm ừ" chứ không hề có ý dừng lại.

Nhìn thấy gã như thế, Lâm Thanh mỉm cười.

Trần Khải là một tên có lòng tự trọng siêu cường, Tô Bạch Nhi đã thấy qua gã bị chế nhạo như này, thì cậu cũng không nghĩ rằng giữa hai người họ vẫn còn có chút lực hấp dẫn nào nữa.

Bên cạnh đó, Tô Bạch Nhi cũng là một người có cái tâm khí cao, trong cốt truyện gốc, rõ ràng Trần Khải và cô đã gặp nhau đầu tiên, tại sao Trần Khải vẫn là nam phụ?

Không phải vì Tô Bạch Nhi rất ghét bỏ mối quan hệ lung tung lộn xộn trong nhà Trần Khải sao?

Lâm Thanh nhìn Tô Bạch Nhi, quả nhiên, khoé môi cô nhếch lên mang theo một chút khinh thường.

Mối quan hệ giữa nữ chủ và nam phụ bị phá hủy, Lâm Thanh tâm tình tốt nên, liền lệnh cho Tiểu Trương đưa thêm Lý Mạn một sấp tiền nữa, rồi ung dung về nhà.

Còn đối nữ chủ? Có chuyện gì với cô. ( Cái này đọc mãi khum hiểu nên chém bừa đấy mn 😿)

Ngay cả việc xúc phạm Trần Khải cũng không phải là vấn đề gì to tát, dù sao thì mối quan hệ giữa hai nhà Lâm và Trần cũng không tốt.

Khi trở về phòng, Lâm Thanh duỗi cái eo nhức nhối, vừa muốn bật đèn lên, liền nhận ra cửa phòng tự động " rầm"một tiếng, đóng lại.

"A Thanh, thật là hư. Nhóc con hư thì sẽ bị phạt. A Thanh, chuẩn bị tốt chưa..."

Có một thanh âm nỉ non như có như không truyền đến, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, Lâm Thanh chưa kịp phản ứng, đã bị người ta đè lên giường, trọng yếu nhất là hai tay cậu đã bị khoá chặt!

- -------

:333