Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 49: Vạn nhân mê 49

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thượng Đế nói, đây chưa phải là kết thúc.

———

Đột nhiên, Tạ Tuyết Chu ngã xuống.

Vinh Vũ xuất hiện trước mặt Tịch Đăng.

Vinh Vũ kéo Tạ Tuyết Chu từ trên người Tịch Đăng xuống, đẩy người nằm sang bên cạnh, từ trong túi lấy ra một ống tiêm, xé bao bì ra, tim vào tĩnh mạch trên cánh tay Tạ Tuyết Chu. Tiêm thuốc cho Tạ Tuyết Chu xong, hắn mới nhìn về phía Tịch Đăng xiêm y không chỉnh tề thoạt nhìn đặc biệt thảm thương. Đầu tiên là trầm mặc một lúc, sau đó mới thân thủ tháo thắt lưng trên cổ Tịch Đăng xuống. Ánh mắt dừng lại trên trán Tịch Đăng một giây, nơi đó có một vết thương rất dữ tợn, nhưng lại không có máu chảy ra.

Con ngươi Tịch Đăng rốt cục giật giật, chuyển tới trên mặt Vinh Vũ.

Động tác Vinh Vũ rất nhẹ, “Xin lỗi, ta tới chậm, trước khi tới ta cố tình cầm theo súng gây mê, vì sợ cậu ta phát điên, thế nhưng không nghĩ tới cậu ta phát điên lại không giống với những người khác.” Hắn mở thắt lưng ra mới nhìn thấy trên cổ có một vết răng sâu.

Ngón tay Tịch Đăng giật giật, nó chậm rãi giơ tay lên, cuối cùng nắm lấy vạt áo Vinh Vũ bởi vì khom lưng nên có chút rũ xuống. Vinh Vũ lúc này mới chú ý tới cánh tay vặn vẹo của nó.

Vinh Vũ nhẹ nhàng bắt được tay Tịch Đăng, tay thật lạnh, nhưng thoạt nhìn lại vô cùng yếu ớt, tựa hồ chỉ cần nhẹ nhàng gập lại một cái, sẽ hoàn toàn đứt rời.

Hắn nói với Tịch Đăng: “Cố chịu một chút.”

“Răng rắc” một tiếng vặn mạnh tay Tịch Đăng lại.

Chờ Vinh Vũ đem toàn bộ vết thương của Tịch Đăng xử lý sơ qua một chút, miễn cưỡng mặc cho đối phương quần áo, mới ôm lấy Tịch Đăng.

“Ngươi bây giờ đi tắm, sau đó ta bôi thuốc cho ngươi, được không?”

Tịch Đăng nhu thuận vùi trong l*иg ngực Vinh Vũ, khắp toàn thân từ trên xuống dưới truyền tới đau đớn khiến nó căn bản không thể động đậy, cũng không rảnh suy nghĩ vấn đề khác.

Hên là đang vào giờ ăn cơm, trời cũng tối rồi, Vinh Vũ ôm Tịch Đăng, không có ai nhìn thấy.

Vinh Vũ nhìn thấy trang thái Tịch Đăng lúc này, không mang Tịch Đăng tới phòng tắm công cộng, mà mang về gian phòng của mình, trong phòng của hắn có buồng tắm.

Vinh Vũ ôm người đến buồng tắm, là buồng tắm có vòi hoa sen, hắn trước hết ôm người đặt trên bồn rửa mặt.

Tịch Đăng vừa ngồi lên, toàn thân liền dựa vào gạch sứ lạnh như băng.

Vinh Vũ một bên thử nước nóng, một tay còn lại vẫn luôn đỡ Tịch Đăng.

Chờ thử xong nước nóng, hắn mới đi đến trước bồn rửa mặt, bắt đầu cởϊ qυầи áo Tịch Đăng.

Đôi mắt Tịch Đăng lúc này giật giật, sau đó thân thủ muốn ngăn trở động tác Vinh Vũ.

Vinh Vũ nhẹ nhàng bỏ tay nó ra, “Ta sẽ không thương tổn ngươi, sẽ không làm ngươi bị thương thêm nữa, cởϊ qυầи áo ra tắm rửa được không?”

Tịch Đăng lắc đầu, Vinh Vũ rất kiên trì, thấp giọng dỗ rất lâu, so với Tạ Tuyết Chu lúc trước thô bạo liền hiện ra khác biệt rõ ràng, rốt cục cởi được quần áo Tịch Đăng, đỡ nó đi tới bên cạnh vòi hoa sen, hắn còn cầm lấy tay Tịch Đăng, để nó tự thử độ ấm của nước.

Tay Tịch Đăng mới vừa đυ.ng tới nước, liền rụt lại, Vinh Vũ lập tức kéo tay Tịch Đăng về, nghiêng đầu hỏi, “Nóng?”

Chân Tịch Đăng bởi vì lúc trước bị đối xử tàn nhẫn, dù rằng Vinh Vũ giúp nó vặn về, vẫn là đứng không vững, vô cùng đau đớn, khiến nó cơ hồ toàn bộ đều dựa vào l*иg ngực đối phương.

Tịch Đăng không trả lời Vinh Vũ, mà muốn tránh khỏi tay đối phương, nhưng nó không thể nào thoát khỏi khống chế của Vinh Vũ. Vinh Vũ tuy rằng cẩn thận từng li từng tí một chăm sóc nó, nhưng động tác lại mơ hồ mang theo cứng rắn.

Vinh Vũ cuối cùng chỉnh nước ấm sang lại nước lạnh, Tịch Đăng mới không rụt tay về nữa.

Vinh Vũ tự mình giúp Tịch Đăng tắm, trong lúc đó Tịch Đăng vẫn muốn đẩy Vinh Vũ ra, nhưng vừa mới đẩy, liền suýt chút nữa té lăn trên đất, may là Vinh Vũ phản ứng nhanh, vội vã ôm lấy.

Nhiệt độ cơ thể Tịch Đăng vốn thấp, thêm vào nước lạnh, da dẻ càng thêm băng lãnh, Vinh Vũ lại như không cảm giác được, tắm rửa sạch sẽ tỉ mỉ cho Tịch Đăng, chạm đến miệng vết thương sẽ nhẹ nhàng lại, đến khi bôi sữa tắm đến sau lưng Tịch Đăng, động tác liền dừng lại.

Hắn thấy được vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép lại trên lưng Tịch Đăng, rất giống vết thương do súng đạn gây ra.

Thời gian hắn dừng lại rất ngắn, Tịch Đăng hầu như không phát hiện, bất quá, hiện tại Tịch Đăng đang ở trong trạng thái yếu ớt như trẻ con.

Vinh Vũ rửa sạch lưng Tịch Đăng xong, mới quay nó lại.

Đôi mắt Tịch Đăng nhắm chặt.

Vinh Vũ cao hơn Tịch Đăng một chút, lúc này hắn hơi cúi đầu, nghiêng đầu tới bên môi Tịch Đăng.

Quả nhiên không có hô hấp.

Vinh Vũ tắm cho Tịch Đăng xong, liền xé một cái khăn tắm mới, bao người lại, sau đó ôm ngang lấy, ra khỏi buồng tắm, thả lên trên giường mình.

Hắn xoay người đi tới tủ quần áo, “Trước tiên mặc đồ của ta đi, đừng ghét bỏ nhé.”

Đương nhiên không ai trả lời.

Vinh Vũ cầm quần áo cùng với khăn mặt lại, hắn trước tiên đặt quần áo qua một bên, dùng khăn mặt lau khô tóc Tịch Đăng một chút, mới mặc quần áo cho đối phương.

Tịch Đăng vẫn luôn nhắm mắt lại, trên lông mi còn mang theo giọt nước, Vinh Vũ nhìn thấy, đưa tay ra nhẹ nhàng lau giọt nước kia đi, lúc này Tịch Đăng mới mở mắt.

Vinh Vũ nhìn chằm chằm Tịch Đăng, đột nhiên chậm rãi nghiêng người tới, cảm xúc trong mắt Tịch Đăng liền bắt đầu kịch liệt, vừa định đem người đẩy ra, cổ liền truyền đến đau nhói.

Vinh Vũ thu tay đối phương vừa đưa tới lại, thì ra lúc hắn mang quần áo lại, đã giấu sẵn ống tiêm bên trong.

Trong nháy mắt, Tịch Đăng liền ngã xuống giường.

Vinh Vũ ném ống tim vào giỏ rác, “Cái này là đặc biệt nhằm vào tang thi tốc độ nhanh như ngươi, loại thuốc này phản ứng rất nhanh, sẽ làm ngươi trong phút chốc mất đi năng lực hành động.” Hắn quay đầu nhìn chằm chằm đôi mắt Tịch Đăng, “Bất quá chỉ cần chút ít thời gian là đủ rồi.”

Hắn giúp Tịch Đăng mặc quần áo, thậm chí mang cho đối phương đôi tất mình mới mua, thân mật đến mức không giống như chuẩn bị mang đối phương đến phòng thí nghiệm.

“Ngươi rất kỳ quái, nơi nào cũng đều rất kỳ quái, rõ ràng là tang thi, lại có bề ngoài và tư duy của nhân loại, lần trước ngươi không gϊếŧ ta, ta cũng sẽ không để những người kia tùy ý gϊếŧ chết ngươi, yên tâm, chỉ đi tới phòng thí nghiệm thử một vài thứ, làm mấy thí nghiệm hóa học nho nhỏ, không có việc gì.”

Nói xong, hắn thân thủ chạm vào hai má Tịch Đăng, băng lãnh.

“Ngươi thật quá ngu ngốc, vì một nhân loại tới đây, nghĩ rằng bản thân ngụy trang rất thành công sao?”

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Động tác Vinh Vũ dừng lại, tiếng gõ cửa bên ngoài tuy rằng nhẹ, thế nhưng lại kéo dài không ngừng.

Vinh Vũ đứng lên, đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo, bên ngoài là đội viên của mình.

Trong lòng hắn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn mở cửa, cửa mới vừa mở ra, hắn liền phát hiện thân thể đội viên của mình lập tức ngã trên mặt đất.

Trước mặt là Tạ Tuyết Chu.

Động tác Tạ Tuyết Chu cư nhiên lại nhanh hơn Vinh Vũ, thu súng gây mê lại, nhẹ cười, “Nghĩ rằng chỉ ngươi có súng gây mê sao?”

Tạ Tuyết Chu đi vào, tha Vinh Vũ cùng đội viên kia đang té xỉu trên mặt đất kia vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại, khóa trái.

Lấy dây thừng trói chặt cả hai lại, ném vào trong phòng tắm.

Tạ Tuyết Chu chậm rãi đi tới bên giường Tịch Đăng nằm.

Tịch Đăng nghe được động tĩnh ở cửa, đến khi nhìn thấy Tạ Tuyết Chu, trong mắt Tịch Đăng lại xuất hiện sợ hãi.

Đôi mắt Tạ Tuyết Chu lúc này không còn đỏ nữa, nhìn được cảm xúc trong mắt Tịch Đăng, trên mặt lộ ra một nụ cười tự giễu, sau liền ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nắm chặt tay từng bị vặn gãy của Tịch Đăng, cầm lấy, hôn một cái.

Trong mắt là u buồn vô tận, “Xin lỗi, Tịch Đăng, ta tỉnh lại, nhớ tới ta lại làm chuyện quá đáng với ngươi như vậy, liền hận không thể tự gϊếŧ bản thân.” Nhìn thấy vết thương trên trán Tịch Đăng, lập tức vô cùng đau lòng, muốn chạm vào lại không dám, “Có phải là rất đau không?”

Nói xong liền tát mình một cái, tát rất mạnh, mặt lập tức đỏ lên.

Tạ Tuyết Chu trào phúng nở nụ cười, “Ta quả thực là người khốn nạn nhất trên thế giới này.”

Toàn thân Tịch Đăng lúc này thật sự không có khí lực, nó nhắm hai mắt lại.

Tạ Tuyết Chu lập tức cuống lên, cúi người xuống ôm lấy Tịch Đăng, “Tịch Đăng, ta biết ngươi không thể tha thứ ta nhanh như vậy, thế nhưng ta bảo đảm ta sau này sẽ tốt với ngươi, cả đời tốt với ngươi, chờ ngươi khôi phục, ngươi muốn đánh ta thế nào đều được.”

Tịch Đăng hơi động, môi không cẩn thận cọ đến hai má Tạ Tuyết Chu.

Đôi mắt Tạ Tuyết Chu lập tức sáng lên, “Tịch Đăng, ngươi sẽ tha thứ ta đúng không.” Nói xong, liền bắt đầu hôn Tịch Đăng, từng cái hôn nhẹ nhàng lướt trên mặt Tịch Đăng.

Lúc hôn đến miệng vết thương, trong mắt Tạ Tuyết Chu tràn đầy đau lòng.

Tạ Tuyết Chu đột nhiên móc một cây đao nhỏ trong túi ra, không nói hai lời liền vạch một đường trên thái dương.

Máu chảy ra, có một chút còn tí tách rơi xuống trên mặt Tịch Đăng.

Tạ Tuyết Chu lè lưỡi liếʍ sạch máu rơi xuống.

Chờ trán không còn chảy máu nữa, Tạ Tuyết Chu bắt đầu cởϊ qυầи áo trên người Tịch Đăng.

“Ngoan, Tịch Đăng, ta không thích ngươi mặc quần áo của người khác, ta tìm quần áo khác tốt hơn cho ngươi được không?”

Tịch Đăng đột nhiên mở mắt ra, đưa tay ngăn cản, nhưng khí lực của nó lúc này so với Tạ Tuyết Chu, cơ hồ là lấy trứng chọi đá.

Tay Tạ Tuyết Chu đã bắt đầu cởϊ qυầи của nó, cũng không ngừng hôn Tịch Đăng, cảm xúc trong mắt từ đau lòng và hối hận lập tức chuyển thành điên cuồng.

Tịch Đăng rốt cuộc ngay lúc bị xỏ xuyên qua, nước mắt rơi xuống.

Tạ Tuyết Chu hôn tới đôi mắt ẩm ướt mằn mặn, động tác lập tức dừng lại, khẽ nâng đầu lên, trong mắt lập tức thanh tỉnh, mím môi lui ra khỏi thân thể Tịch Đăng.

“Xin lỗi.” Tạ Tuyết Chu ôm lấy Tịch Đăng, “Ta mang ngươi rời khỏi nơi này.”

———

Tịch Đăng lúc tỉnh lại lần nữa, đã ở một gian phòng hoàn toàn xa lạ.

Vừa mở mắt ra, liền đối diện với rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.

Là bọn Kính vàng, Phiêu dật.

Những tang thi kia nhìn thấy lão đại của mình tỉnh rồi, lập tức ầm ĩ lên, líu ra líu ríu, “Lão đại, ngươi rốt cục tỉnh rồi, ngươi ngủ thật lâu, bọn ta còn tưởng rằng ngươi đã chết.”

Một tang thi khác đánh tang thi vừa nói một cú, “Nói cái gì đó, lão đại vốn đã chết.”

Phiêu dật kề sát tới bên người Tịch Đăng, “Lão đại, ngươi bây giờ cảm thấy thế nào?”

Kính vàng một bên nói, “Lão đại, ngươi rốt cục đã trở lại, chúng ta đều nhớ ngươi muốn chết, tuy rằng lão đại không đẹp như trong tưởng tượng, thế nhưng ngươi vĩnh viễn là lão đại của chúng ta. Ngươi không biết, lúc ngươi không ở, những tang thi khác lại dám bắt nạt chúng ta như thế nào đâu.”



Một thanh âm chen vào, “Lão đại các ngươi vừa mới tỉnh, để lão đại các ngươi nghỉ ngơi một hồi, sau đó ăn một chút gì đó.”

Là âm thanh Tạ Tuyết Chu.

Tịch Đăng quay đầu nhìn.

Tạ Tuyết Chu đứng ở cửa, trên mặt là nụ cười ôn nhu, trong tay còn bưng một cái tô, thấy Tịch Đăng nhìn về phía mình, ánh mắt càng nhu hòa, “Ngươi lúc hôn mê, ta đã nghiên cứu ra món mới, có muốn ăn hay không?”

Tịch Đăng quay đầu, nhìn bên ngoài cửa sổ, bên ngoài là bầu trời xanh thẳm, xanh đến mức say lòng người, mây trắng xa xôi, bên tai là thanh âm líu ra líu rít của bọn tiểu đệ, còn có âm thanh đánh nhau.

Những tang thi kia giống như chỉ cần tụ tập cùng nhau, nếu không có kẻ địch xuất hiện, sẽ thích đánh nhau chơi nội chiến.

———

“Tâm nguyện của ta là khiến cho vai chính thụ Tạ Tuyết Chu nấu ăn cho ta cả đời, ha ha ha.”

*****

Đôi lời: còn một phiên ngoại nữa, nhưng phiên ngoại là BE, đọc thấy thảm lắm nên mình thích kết cục Tịch Đăng với Tạ Tuyết Chu thế này hơn. Những phần sau mình chưa đọc vì chưa có hứng thú lắm nên sẽ không edit, có thể sau này thấy phần nào hay mình sẽ edit tiếp, vậy nha.
« Chương TrướcChương Tiếp »