Chương 63: Vạn nhân mê 63

Edit: Thảo Lê

Sư Linh bắt ác quỷ xong đi tới, liền phát hiện Tịch Đăng đã không còn ngồi đó, ngẩng đầu nhìn lên, mới thấy con quỷ lúc này đang ngồi trên cây ăn hạt dẻ.

Biểu tình con quỷ kia quá nghiêm túc, làm cho Sư Linh cũng hiếu kỳ, hạt dẻ xào đường ăn ngon như vậy sao?

Tịch Đăng từ trên cây bay xuống, phát hiện ánh mắt Sư Linh, liền cầm một khỏa hạt dẻ đưa tới, “Chủ nhân, hạt dẻ này ăn ngon lắm, thử một lần đi.”

Sư Linh liếc cậu một cái, không lên tiếng.

Tịch Đăng thấy thế, liền tỏ vẻ muốn cất hạt dẻ lại.

Sư Linh đột nhiên cầm lấy, sau đó ăn hết, chờ đến khi nhìn thấy nụ cười cổ quái trên mặt Tịch Đăng, mới phát hiện không đúng, bất quá đã chậm.

“Ầm” một tiếng, Sư Linh đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn một đống quần áo dư lại trên đất.

Tịch Đăng vỗ tay một cái, liền ngồi xổm xuống, kéo con yêu quái nào đó bị đồ chôn vùi ra.

Sư Linh đã biến thành nguyên hình.

Tịch Đăng đầu tiên là nâng đối phương lên, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Sư Linh nhe răng vươn bốn cái móng ra dùng sức giãy dụa.

Sư Linh thật ra là một con heo, nguyên hình là một đầu heo trắng có pha chút hồng, kích thước cũng không khác biệt lắm so với chó con.

Tịch Đăng nhìn chăm chú một trận, liền cúi thấp đầu xuống, vai run rẩy không ngừng.

Sư Linh hai mắt nhỏ như hạt nho chợt lóe tức giận cùng sát ý.

Tịch Đăng cười đủ, liền thả Sư Linh lên đất, một tay nhấn đầu heo, một tay lục quần áo, trong đó có rất nhiều thứ, Tịch Đăng ném toàn bộ vào túi càn khôn, chờ đến khi nhìn thấy pháp khí, cậu mới vừa đυ.ng, thanh kiếm kia liền văng ra xa.

Tịch Đăng liền nhìn về phía Sư Linh, nhéo cái tai nho nhỏ như hai cái quạt của Sư Linh, “Chủ nhân, ngươi mau tới cắn thanh kiếm ném vào túi càn khôn đi.”

Sư Linh giật giật lỗ tai, liền xoay người một cái, quay mông lại phía Tịch Đăng.

Tịch Đăng liền nhéo cái đuôi nhỏ của đối phương, “Chủ nhân, ngươi cắn đi mà, ta sau đó sẽ đeo túi càn khôn lên cổ ngươi, ta bảo đảm không lấy đồ của ngươi, dù sao ta cũng không dùng được.”

Sư Linh quay đầu lại, ánh mắt nửa tin nửa ngờ.

Tịch Đăng giơ tay lên, ba ngón chỉnh tề chỉ về phía trời, biểu tình rất nghiêm túc, “Ta thề!”

Đuôi Sư Linh hơi động, đánh tay Tịch Đăng một chút, liền tới cắn pháp khí.

Tịch Đăng cũng thật sự không tham lam mấy món đồ của Sư Linh, cậu tìm cái một cái dây nhỏ, cột túi càn khôn lên cổ Sư Linh, sau đó bế Sư Linh lên.

“Ngươi chưa nói cho ta biết tên của ngươi, bất quá không sao, ta giúp ngươi đặt một cái.”

Mũi Sư Linh giật giật, Tịch Đăng nhìn thấy liền không nể mặt mũi mà nở nụ cười, còn duỗi ra hai ngón tay nắm mũi đối phương, “Tên gì thì tốt đây?”

Trong mắt Sư Linh loé ra tức giận, giơ móng đánh về phía Tịch Đăng, Tịch Đăng một cái bắt được, còn cầm một hồi mới buông ra, “Được rồi, đừng tức giận, đặt một cái dễ nghe, thôi thì gọi là heo heo đi.”

Sư Linh, “…”

Tịch Đăng hơi chớp mắt, “Không thích? Vậy thì kêu hương heo heo, ngươi so với mấy con heo khác thì thơm hơn.”

Sư Linh rất muốn cắn con quỷ đang ôm y.

Tịch Đăng đột nhiên sờ người mình, “Cái phù kia lấy ra bằng cách nào?”

Sư Linh quay đầu qua một.

Tịch Đăng thở dài, “Được rồi, ngươi bây giờ cũng không nhẩm chú được, tạm thời không cần lấy.”

———

Tịch Đăng ôm Sư Linh lên đường, Tịch Đăng quyết định đi tìm một đại yêu quái, sau đó sẽ đi tìm Lục Ngọc Ngang.

Yêu quái kia sống nhiều năm rồi, Tịch Đăng tìm nàng, nguyên nhân là cái thuốc Huyền Không đưa dược hiệu không dài, Tịch Đăng nghĩ nghĩ, nếu Sư Linh vẫn luôn duy trì bộ dáng này, vậy thì Lục Ngọc Ngang cũng sẽ không thể đi yêu một con lợn đi.

Sư Linh bị Tịch Đăng ám hại, tâm trạng đương nhiên tức giận, y bắt nhiều quỷ như vậy, kết quả bị một con quỷ đùa bỡn, này không phải là cả đời làm hùng ưng rốt cuộc bị chim ưng mổ vào mắt sao. Sư Linh tuy bị ép biến thành nguyên hình, nhưng vẫn luôn điều trị nội tức, chờ đến khi khôi phục pháp lực, đương nhiên phải hảo hảo dạy dỗ con quỷ làm loạn này.

Tịch Đăng chừng mấy ngày mới tìm được chỗ của con yêu quái kia.

Mà Sư Linh bị Tịch Đăng ôm vào ngực không còn uể oải như mấy ngày trước nữa, đột nhiên cắn vào cổ áo Tịch Đăng, còn thở hổn hển kêu.

Tịch Đăng sờ đầu Sư Linh, “Hương heo heo, ngươi không phải không thích kêu sao? Còn có, đừng cắn cổ áo của ta, nước miếng đều chảy xuống.”

Sư Linh không nhả ra, Tịch Đăng trực tiếp búng mũi Sư Linh, đẩy Sư Linh ra phía sau. Nhìn thấy Sư Linh còn định cắn như mấy lần trước, Tịch Đăng nhíu mày, trực tiếp để Sư Linh xuống, dùng dây thừng quấn vào cây bên cạnh.

“Hôm nay sao lại quậy như vậy, đói bụng sao?” Tịch Đăng vô cùng không xấu hổ mà đưa tay đến cái bụng mềm mại của Sư Linh, sờ soạng hai cái, vỗ hai lần, “Cần phải ăn no.”

Tịch Đăng thu tay lại, liền búng mũi Sư Linh, “Hương heo heo, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta, làm yêu sủng của ta cả đời cũng không thảm như vậy đúng không? Ta hầu hạ ngươi ăn uống ngủ nghỉ, còn ôm ngươi đi, ngươi chưa từng gặp qua chủ nhân tốt như vậy đi? Được rồi, ta rời đi một chút, ngươi ngoan ngoãn ở đây chờ ta nha.”

Tịch Đăng đứng lên, vỗ tay một cái, liền bay đi.

Mà Sư Linh bị cậu để lại đang tàn nhẫn chà móng.

Bên kia Tịch Đăng mới vừa tới nơi, liền phát hiện có chút không đúng.

Yêu quái kia yêu trang điểm, thích nhất trang hoàng động phủ của mình, ngày thường đều treo đèn l*иg ngay cửa, bên ngoài cũng sẽ trồng đầy hoa theo mùa.

Tịch Đăng lập tức đề cao cảnh giác, hô to, “Nguyệt hồ ly, ngươi ở đâu?”

Rất lâu sau đó, bên trong truyền đến âm thanh tất tất tác tác.

Tịch Đăng lui về sau một bước, “Nguyệt hồ ly?”

———

Sư Linh lúc này đưa móng tới bên miệng cắn, chờ đến khi cắn ra máu, trực tiếp nằm ngửa ra đất, khó khăn vẽ bùa lên người.

Nếu không phải con quỷ kia ngay cả ngọn núi này tràn đầy yêu khí cũng không phát hiện, y cũng không cần cưỡng ép bản thân mình khôi phục pháp lực, tuy rằng có thể khôi phục hình người cùng với pháp lực, thể nhưng tu vi sẽ giảm tới năm trăm năm.

Một trận cường quang chợt lóe, Sư Linh liền từ dưới đất bò dậy, kéo Túi Càn Khôn trên cổ xuống, lấy một bộ y phục mặc vào, sau đó tay phải biến ra một cây bút, tay trái một miếng phù, ánh mắt khẽ chớp, trực tiếp bay về phía động phủ yêu khí hưng thịnh nhất.

Mới vừa bay qua, y liền nghe được bên trong truyền tới tiếng đánh nhau cùng với một giọng nói cao ngạo.

“Tiểu quỷ, chỉ cần ngươi đưa đầu heo bên ngoài cho ta, ta sẽ để cho ngươi đi.”

Sư Linh cười lạnh một tiếng, liền bay vào, đồng thời bắt đầu vẽ bùa.

“Ta ngược lại muốn xem xem tên yêu quái không biết thực lực thế nào lại chám đánh chủ ý lên người ta.”

Tịch Đăng nghe được âm thanh, liền sửng sốt một chút, yêu quái đang đánh nhau với cậu nhân cơ hội đánh tới một chưởng.

Tịch Đăng trực tiếp bị đánh văng vào tường.

Sư Linh vừa nhìn, giơ tay lên, Tịch Đăng liền bị hút tới, còn giễu cợt một câu, “Vô dụng, đi ra ngoài.” Y vỗ lên người Tịch Đăng một cái, đưa đối phương ra khỏi động phủ.

Y làm xong việc này, mới ném phù vào giữa không trung, trong miệng niệm thần chú.

Hình thù của yêu quái kia rất kỳ quái, bộ dáng nửa người nửa yêu, nhìn thấy Sư Linh còn nuốt mấy ngụm nước bọt, “Thịt heo thật mềm, ăn ngươi tu vi của ta nhất định sẽ tăng nhanh.”

Hắn vốn là một yêu quái độ kiếp thất bại, kết quả không chết, thế nhưng tu vi cũng mất sạch, không cam lòng hắn cuối cùng nghĩ đến một con đường tắt, ăn mấy yêu quái khác bồi bổ, ban đầu là dựa vào tiếp cận mấy tên yêu quái dễ lừa, sau đó, tu vi hắn càng ngày càng lợi hại, liền chủ động đi tìm yêu quái tương đối mạnh mẽ, lúc này mới vừa ăn xong một con hồ ly, đã nghe được hương vị nơi khác truyền đến, thực sự là thơm muốn chết.

Sư Linh thấy thế, gương mặt càng thêm chán ghét, động tác càng không lưu tình.

Yêu quái kia còn đang nói: “Tu vi của ngươi vừa bị lui năm trăm năm? Thật sự đáng tiếc, bất quá, như vậy ngươi lại càng đánh không lại ta.”

Sư Linh trực tiếp đáp lại bằng cách ném bùa về phía yêu quái.

Yêu quái kia cũng thật sự không đơn giản, còn có thể nhịn đau lật lọng cắn vào cánh tay Sư Linh.

Sư Linh hơi nhíu mày, gương mặt vốn trắng bệch lập tức trắng hơn, hàm răng yêu quái kia có độc, xem ra hắn ta đã từng ăn xà yêu.

Sư Linh thu bút lại, trực tiếp lấy pháp khí ra, tuy rằng chưa luyện thành, thế nhưng đối phó yêu quái loại này cũng dư sức.

Hồi lâu sau, Sư Linh lảo đảo từ trong động đi ra, trên cánh tay còn chảy máu, máu đều là đen.

Y liếc nhìn thân thể con quỷ nào đó đang nằm trên đất dần trở nên trong suốt, xì cười một tiếng, “Vô dụng như vậy, còn muốn làm chủ nhân của ta.”

Sư Linh lấy ra một cái bình nhỏ, cắn ngón tay vẽ phù lên, liền hút Tịch Đăng vào bên trong lọ.

Làm xong tất cả những thứ này Sư Linh trực tiếp té xuống đất.

Tịch Đăng cảm giác mình ngủ rất lâu, lúc cậu mở mắt ra, phát hiện bản thân giống như bị nhốt lại, cậu đứng lên, mò khắp nơi, có người nhốt cậu bên trong pháp khí.

Tịch Đăng bắt đầu gõ trên vách thật mạnh, hô to, “Có ai không? Ta tỉnh rồi.”

Tịch Đăng hô xong, cảm thấy hình như có ai đó ở bên ngoài lắc lắc pháp khí.

Tịch Đăng vội vã đỡ vách tường, sau đó liền thấy phía trên đỉnh đột nhiên có ánh sáng.

Pháp khí được mở ra, Tịch Đăng lập tức bay ra ngoài.

Bất quá sau khi đi ra ngoài, Tịch Đăng choáng váng, bởi vì cậu vừa ra liền rơi vào trong nước, không kịp chuẩn bị trực tiếp chìm tới đáy nước, chờ đến khi cậu giẫy giụa nổi lên trên, đã uống phải mấy ngụm.

Bất quá, nổi lên mặt nước xong Tịch Đăng càng muốn ở ngốc dưới đáy nước hoặc chui lại bên trong pháp khí hơn.

Bởi vì cậu đối diện với một đôi mắt ẩn chữa bão táp bao la.

Sư Linh dựa vào tảng đá lớn, trên dưới toàn thân không một mảnh vải, y đang tắm, vết thương trên người đều quấn băng, tóc dài thả ở sau gáy, bởi vì tắm nên toàn thân lộ ra hồng nhạt, để lộ một tia khí tức lười biếng.

Lúc này, y đang nhìn chằm chằm Tịch Đăng, cười lạnh một tiếng, “Lại đây.”

Tịch Đăng quay người liền muốn chạy lên bờ, lại không biết bị thứ gì ôm lấy eo, tha về phía Sư Linh.

Chờ đến khi Tịch Đăng bị ép đối diện với gương mặt Sư Linh, mới phát thứ tha mình lại đây là tóc của Sư Linh.

Tịch Đăng mím môi, sau đó liền rũ mắt xuống, vươn hai tay ra ngoài, đặt lên ngực Sư Linh, “Chủ nhân, ta sai rồi.”

Sư Linh liếc tay Tịch Đăng một cái, động tác nhanh chóng lột quần Tịch Đăng ra, y không hề quên, lúc mình biến trở về nguyên hình, con quỷ lớn mật này mỗi ngày đều đánh mông y, mỹ danh nói là vì y giận dỗi không chịu ăn, ha ha, y đã sớm lên ích cốc, đâu cần phải ăn gì.

Tịch Đăng đầu tiên sững sờ, quần đã nhanh chóng bị lột xuống, âm thanh đặc biệt thê thảm, “Chủ nhân, không được, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi.”

Sư Linh cười lạnh, không chút lưu tình đánh xuống.

Tịch Đăng sau khi bị đánh, toàn thân liền cứng đờ, Sư Linh ngay sau đó đánh cái thứ hai, “Hương heo heo? Ân?”

Tịch Đăng không phản kháng, mà chỉ lấy tay bưng kín mặt, thực sự là mất mặt muốn chết.

Sư Linh đánh liên tục mười mấy lần, mới hơi hết giận, liền thấy con nào đó quỷ chôn mặt chặt chẽ trong lòng bàn tay, hai tai lộ ra một mảnh đỏ chót.

Tâm tình Sư Linh lúc này mới tốt hơn một chút, kéo tay Tịch Đăng xuống, ánh mắt lạnh nhạt, “Sau này còn dám làm vậy nữa không?”

Tịch Đăng nghẹn hồi lâu, mới phun ra ba chữ, “Không dám.”

—-

Tiểu kịch trường không chịu trách nhiễm đánh vỡ thiết lập tính cách:

Đại con lừa: Xem xong chương mới nhất nội tâm đại con lừa thật sự là hỏng mất.

Hương heo heo: Ai bảo ta là công chi.

Tịch Đăng: Ta muốn đi tìm đạo diễn, cẩn thận chương sau ta bắt nạt vai chính công, chưa được nửa chương, y đã biến trở lại, đây là ý gì hả?!!!

Hương heo heo: Bởi vì ta có vầng sáng vai chính công.

========

Yeah yeah Việt Nam vô địch rồi, định đăng trước cơ mà sợ xui nên sau khi thắng mới dám post, có ai đi bão k ta, bão hôm nay coi bộ lớn quáaaaaaaaa