Chương 14

“Buông nó ra!”

Một giọng nói giận dữ cắt ngang tưởng tượng của hắn, sau đó Kiều Ký cảm thấy có ai đó lao tới, kéo hắn thật mạnh. Hắn bị đấm mạnh vào cằm, lảo đảo lùi lại mấy bước, ngẩng đầu liền thấy Lâm Mạc và Tề Thanh.

Đại boss Lâm nhìn rất dữ dằn, đã hoàn toàn mất đi phong thái thường ngày, bàn tay nắm thành quyền, tiến lên một bước túm lấy cổ áo của Kiều Ký.

“Lâm tổng!” Tề Thanh ở phía sau cố gắng kéo y lại, nhưng Lâm Mạc đã giận đến phát điên rồi, Tề Thanh không thể kéo được. Lâm Mạc liền thoát ra, lao về phía trước, vung tay đấm Kiều Ký một cái.

“Lâm Mạc!” Tề Thanh nhào đến ôm lấy y, “Tiểu Quyến quan trọng hơn!”

Động tác của Lâm Mạc sững lại, y chật vật một lúc mới đẩy Tề Thanh ra, nhưng cuối cùng y cũng bình tĩnh lại, y lườm Kiều Ký một cái rồi quay lại xem Lâm Quyến.

Lâm Quyến còn ngây người đứng ở nơi đó, không biết là sợ hãi, hay căn bản không có phản ứng gì, Lâm Mạc cẩn thận ôm lấy vai cậu, xoa đầu, gọi một tiếng: “Tiểu Quyến?”

Lâm Quyến ngẩn ra một lúc mới quay về hướng y, nét mặt vẫn bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lâm Mạc thở phào nhẹ nhõm, lại xoa đầu em trai: “Chúng ta đi thôi.”

Lâm Quyến không từ chối, bị anh trai kéo liền ngoan ngoãn đi theo.

“Đợi một chút!” Kiều Ký gọi một tiếng.

Lâm Mạc dừng bước nhưng không nhìn lại, y rõ ràng kéo Lâm Quyến lại gần hơn, bảo vệ trước mặt cậu.

Tiếng gọi này của Kiều Ký giống như bản năng, lúc này Lâm Mạc đã dừng lại, nhưng hắn không biết phải nói gì.

Lâm Mạc thấy hắn không nói, cũng không đợi nữa liền đi tiếp.

“Đợi chút...” Kiều Ký vội vàng lên tiếng, nhưng không biết nói gì.

Sự kiên nhẫn của Lâm Mạc dường như đã đến cực hạn, y dừng lại và buông tay em trai mình ra, quay đầu nhìn Kiều Ký.

Kiều Ký khó khăn lắm mới nặn ra một câu: “Tôi không có ác ý.”

Lâm Mạc lười nhạt: “Cho nên?”

“Tôi... tôi chỉ...” Kiều Ký không nói ra được, hắn không biết rốt cuộc mình bị làm sao, trong lòng hắn dường như có điều gì đó đang dần hiện rõ, nhưng rất đáng sợ. Sự thôi thúc mạnh mẽ và du͙© vọиɠ khiến hắn vội vã biểu đạt điều gì đó, nhưng lại sợ hãi khi nói ra.

Người lần trước làm như vậy nói với tôi là hắn thích Tiểu Quyến, có phải cậu cũng muốn nói với tôi, thật trùng hợp, cậu cũng thế?

Những từ ngữ có vẻ vô lý vào thời điểm đó đột nhiên hiện ra trong đầu.

Người nói lúc đó lạnh lùng nhìn hắn không nói.

Kiều Ký từ từ bị ánh mắt này đánh bại, giọng nói rất nhẹ nhàng, giống như thừa nhận thất bại: “Tôi... thích cậu ấy.”

Tề Thanh hít sâu một hơi, nhưng Lâm Mạc lại cười, không phải là nhếch mép, mà là cười lớn.

Kiều Ký ngẩng đầu nhìn y, có chút sững sờ.

Ánh mắt Lâm Mạc vẫn lạnh lùng: “Thích? Thích được bao nhiêu? Cậu thích nó ở điểm nào? Thích thân phận của nó, khuôn mặt nó, hay là việc nó là em trai tôi? Nếu giờ tôi cho người phong sát cậu, cậu còn thích nó không?”

“Tôi không giống với những người đó!” Kiều Ký hiểu ý của Lâm Mạc.

Lâm Mạc nhìn hắn: “Vậy cậu có gì không giống? Cậu thích nó ở điểm nào? Cậu hiểu nó không?”

“Tôi thật lòng, tôi... tôi biết cậu ấy bị tự kỷ.”

Lâm Mạc dường như không ngạc nhiên chút nào, cười cười: “Ồ? Vậy cậu biết đó có nghĩa là gì không? Cậu biết tự kỷ là gì không?”

“Tôi...” Kiều Ký không nói ra được.

Hắn muốn nói hắn biết. Nhưng hắn không sao nói ra điều đó một cách tự tin được.

Tất cả những gì hắn biết là đáp án trên mạng. Mô tả trừu tượng và khó thể phân biệt.

Lâm Mạc không nói nữa, cũng không để ý hắn, lại kéo Lâm Quyến về phía thang máy, không quay đầu lại.

Còn Lâm Quyến, cậu đi theo anh mình, nhưng đột nhiên giống như muốn tìm thứ gì đó, liền quay lại nhìn một cái.

Tề Thanh thấy được, cũng quay đầu lại nhìn.

Ở ban công phía xa, thanh niên bị bỏ lại cúi đầu, lộ ra vẻ mặt của một kẻ thất bại.

***

Ân Nam nhìn thanh niên đang chán nản trong gương chiếu hậu, cảm thấy mình nên nói điều gì đó.

“Cậu muốn nói gì không?”

Kiều Ký không trả lời, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Ân Nam, nếu tôi nói, tôi đã yêu một người, anh có tức giận không?”

Ân Nam cau mày. Đây không phải chủ đề mà các quản lý thích nghe.

“Cậu muốn công khai?”

Kiều Ký không trả lời.

Ân Nam cau mày nhưng vẫn tiếp tục nói: “Nếu cậu không định công khai, vậy chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc là được... Tất nhiên, cũng không thể để phóng viên bắt gặp. Còn nếu cậu định công khai, thì sẽ có ảnh hưởng đến danh tiếng. Tuy cậu không đi theo con đường thần tượng, nhưng cậu chưa đạt đến độ bất luận làm việc gì fans cũng chấp nhận. Nhưng hiện tại mọi người khá khoan dung với chuyện nghệ sĩ hẹn hò. Chỉ cần yêu đương nghiêm túc, đối phương trong sạch, thì không có ảnh hưởng gì. Điều kiện là cậu phải chăm chỉ làm việc.”

Kiều Ký không biết có nghe phân tích của Ân Nam hay không, rất lâu sau không trả lời.

“Cậu thích ai? Người trong giới sao?”

Kiều Ký vẫn không trả lời.

“Chẳng lẽ là yêu đơn phương?”

Ánh mắt Kiều Ký chợt lóe lên.

“Nếu là yêu đơn phương... thì càng tốt, cố gắng xào xáo một chút, biết đâu lại tốt cho danh tiếng của cậu. Nhưng cậu phải nói cho tôi biết, đối phương là ai?”

Kiều Ký nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nếu là con trai thì sao?”

Ân Nam đạp phanh: “Cậu nghiêm túc chứ?”

“Đùa thôi.” Kiều Ký vô cảm nói một câu.

Mặt Ân Nam đột nhiên đen lại.

“Anh đừng nghĩ nữa. Bất kể tôi thích ai, đơn phương hay cả hai cùng có cảm tình, nam hay nữ, đều không thể để anh mang ra xào CP.”

Ân Nam nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu một lúc sau mới khởi động xe: “Tôi cũng chỉ đề xuất vậy, người tôi dẫn dắt, không cần scandal cũng có thể thành công. Trừ phi là cậu tự yêu cầu, nếu không tôi sẽ không ép buộc.”

Kiều Ký cười nhưng không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn vào điện thoại của mình.

Trên điện thoại là tấm ảnh chụp trộm.

Dưới ánh nắng chói chang, cậu thanh niên đội mũ lưỡi trai đang ngẩng đầu nhìn trợ lý và mỉm cười.

Kiều Ký không kìm được vươn tay ra xoa khuôn mặt của cậu thanh niên trong ảnh.

Nụ cười của cậu vẫn như ngày hôm đó, ngẩng đầu lên và nắm lấy viên kẹo trên tay.

Kiều Ký nhắm mắt lại, cuối cùng chạm nhẹ vào nút xóa, nhìn thấy câu hỏi “Xác nhận xóa không” một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định chọn “Xóa”.

***

Sau đó, Kiều Ký cũng không gặp lại Lâm Quyến.

Bộ phim truyền hình rất nhanh đã quay xong, vì thời gian phát sóng được ấn định vào mùng 1 tháng Giêng âm lịch, nên trước tết, Kiều Ký phải phối hợp với nhà sản xuất thực hiện vài hoạt động quảng bá.

Còn Ân Nam dường như cũng muốn chứng minh điều minh nói, sau mấy ngày liền đưa cho Kiều Ký một kịch bản cổ trang tên Tương Tư Trấn, do đạo diễn nổi tiếng Vương Dật Tri chỉ đạo, mời hắn thử vai nam thứ.

Vương Dật Tri không giống với Lâm Quyến, ông quay phim sắp 20 năm rồi, từng đoạt vô số giải thưởng trong và ngoài nước, có cả trình độ và thực lực trong làng giải trí. Đừng nói là được diễn, chỉ cần có tên trong danh sách casting thôi đã đủ khiến người ta tranh nhau rồi.

Kiều Ký chuẩn bị hơn nửa tháng, nhưng trong buổi casting, hắn có thể cảm nhận rõ ràng đạo diễn không hài lòng lắm. Tuy nhiên, ngay lúc hắn nghĩ mình bị loại, Vương Dật Tri gửi cho hắn lời mời chính thức.

Bộ phim sớm đã chuẩn bị xong rồi, hợp đồng của Kiều Ký được ký từ trước tết, đã sớm công bố ra ngoài, hết kỳ nghỉ lễ, bộ phim Tương Tư Trấn chính thức khởi quay.

Công việc càng lúc càng bận rộn, Kiều Ký rất vui vì mình không có thời gian để nghĩ đến chuyện khác.

Cứ như vậy cho đến đầu tháng ba, khi Ân Nam đến thăm đoàn làm phim, đột nhiên hỏi một câu.

“Có một chương trình công ích, cậu có hứng thú không?”

Kiều Ký vừa quay xong một cảnh đang nghỉ ngơi, nghe thấy vậy liền hỏi: “Cái gì?”

Ân Nam lật lại ghi chép cá nhân, nói: “Cát-xê không cao, nhưng ở trong thành phố, cuối tháng ba sắp xếp một ngày đi quay là được. Lịch trình có thể điều chỉnh, như vậy cũng có lợi cho hình ảnh của cậu, tôi đề xuất nên nhận.”

Kiều Ký thờ ơ nói: “Anh là quản lý, anh nói thế nào thì thế ấy.”

“Vậy cứ lên lịch vậy đi.”

“Chương trình gì?” Kiều Ký đột nhiên nhớ ra vấn đề quan trọng nhất.

Ân Nam lại nhìn ghi chép: “Không có gì lớn, chỉ là chơi cùng lũ trẻ một ngày. Ngày 2 tháng 4 là ngày Thế giới nhận thức về tự kỷ, đài truyền hình muốn quay một chương trình công ích, muốn tìm vài ngôi sao để tìm hiểu về căn bệnh tự kỷ và sẽ tiếp xúc với một nhóm các em bị bệnh.”

“... Giờ tôi hối hận có kịp không?”

Ân Nam kinh ngạc ngẩng đầu: “Tại sao?”

Kiều Ký không trả lời.