Chương 4

Kiều Ký tức giận đến bật cười, trực tiếp bước ra ngoài, Ân Nam kéo hắn lại.

“Tôi không diễn nữa.” Lần này Kiều Ký bình tĩnh đến không ngờ, nhưng mọi người có thể nghe thấy sự tức giận trong giọng nói của hắn.

“Kiều Ký!”

“Cậu Kiều!”

Ân Nam và Tề Thanh cùng lúc lên tiếng, Kiều Ký dừng lại, nhưng không quay đầu.

Tề Thanh bước nhanh về phía trước: “Thật xin lỗi, nhưng đây là chuyện ngoài ý muốn. Hai vị đợi một chút, tôi nhất định sẽ giải thích cho hai vị sau.”

Kiều Ký hừ một tiếng, không trả lời.

Tề Thanh nhìn Ân Nam, thấy Ân Nam gật đầu, anh mới xoay người đi về phía Lâm Quyến, thấp giọng nói gì đó với Lâm Quyến, Lâm Quyến do dự một hồi, nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn để Tề Thanh kéo vào phòng nghỉ.

Lúc này, Diệp Nhiên vẫn luôn theo dõi bước đến, mỉm cười nói: “Thật không ngờ đó.”

Câu nói rất tùy tiện, nụ cười vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng Kiều Ký không hiểu sao lại cảm nhận được địch ý trong đó.

Hắn muốn châm chọc lại, nhưng bị Ân Nam kéo, sau đó liền đổi lời: “Để anh Diệp chê cười rồi.”

Diệp Nhiên vẫn tươi cười, ngữ khí mang chút ý vị khó nói lên lời đó: “Tôi không có ý đó, ý tôi là không ngờ đạo diễn Lâm lại nhận ra cậu.”

Kiều Ký ngước mắt lên, một lúc sau mới ý thức được Diệp Nhiên mỉm cười, nhưng trong ánh mắt không hề có ý cười.

Sau đó hắn thấy Diệp Nhiên dùng giọng điệu cười nói quen thuộc: “Đạo diễn Lâm có chút... đặc biệt, bình thường cho dù người ta lượn lờ quanh cậu ấy cả ngày cậu ấy cũng không nhớ, huống chi là cậu, hơn nữa hoá trang hai lần lại khác nhau như vậy. Tôi không ngờ... cậu ấy lại nhận ra.”

“Ồ?” Kiều Ký đáp lấy lệ một tiếng.

Diệp Nhiên cười cười không nói nữa.

Kiều Ký cảm thấy lời của Diệp Nhiên hình như ẩn chứa gì đó, nhưng hắn không có hứng thú tìm hiểu, dù sao hắn cũng không định quay tiếp bộ phim này.

Ân Nam vừa nhìn đã nhận ra suy nghĩ của hắn, đợi Diệp Nhiên rời khỏi, anh ta nói nhỏ: “Cậu cam tâm?”

“Lẽ nào tôi còn phải đến xin cậu ta cho tôi diễn? Dù sao sớm muộn gì tôi cũng khiến cậu ta hối hận.”

Ân Nam đẩy nhẹ kính: “Với tư cách là người quản lý, tôi phải nhắc nhở cậu, cậu đã ký hợp đồng. Cậu huỷ hợp đồng hoàn toàn khác với việc họ huỷ hợp đồng.”

“Tôi có thể bồi thường thiệt hại.”

“Bác gái nhất định không muốn cậu làm như vậy.”

Kiều Ký tức giận: “Đừng lấy mẹ tôi ra để đe dọa tôi!”

“Hết cách rồi, còn mỗi cái này có hiệu quả.”

Kiều Ký: “...”

“Không!” Chính lúc này, trong phòng nghỉ truyền đến một tiếng hết, Kiều Ký giật mình, chưa kịp định thần lại đã nghe thấy bên trong có tiếng đồ vật bị đập vỡ.

“Bên trong đánh nhau à?” Kiều Ký vô cảm hỏi.

Ân Nam không trả lời.

Phòng nghỉ rất nhanh lại im lặng, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Kiều Ký lén nhìn xung quanh, phát hiện có người cũng nghi hoặc giống mình, nhưng hầu hết nhân viên khác đều tỏ ra khá bình tĩnh, như thể giọng nói vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn vậy.

Một lúc sau, cửa phòng được mở ra, Tề Thanh cùng Lâm Quyến trở về chỗ của mình, hai người đều không lên tiếng.

Đợi Lâm Quyến lại nhìn vào máy giám sát, Tề Thanh mới đi đến chỗ Kiều Ký: “Vừa rồi thật sự xin lỗi, Lâm tổng đã nói chuyện với đạo diễn rồi, nhân vật này nhất định sẽ thuộc về cậu Kiều, không thay đổi gì nữa, hy vọng cậu có thể tiếp tục diễn.”

Ân Nam cướp lời trước khi Kiều Ký lên tiếng: “Đương nhiên, sau này mong anh Tề giúp đỡ.”

Tề Thanh nói thêm vài lời khách sáo rồi quay về cạnh Lâm Quyến, nhưng Kiều Ký im lặng một lúc mới hỏi: “Lâm Quyến và Lâm Mạc, ông chủ Star Entertainment có quan hệ gì?”

“Ít nhất là có quan hệ, không ngờ kẻ ngốc cũng có thể nhận ra?”

Kiều Ký trợn mắt nhìn Ân Nam.

***

Sau đó, việc quay phim cuối cùng cũng diễn ra suôn sẻ, người thay thế Kiều Ký xuất thân là diễn viên nhí, ban đầu Kiều Ký vẫn sẽ quan tâm việc cậu ta diễn xuất tốt thế nào mà có thể so sánh với mình. Nhưng sau đó, hắn cũng đặt cược, nếu muốn chuyển mình thì càng phải nhập tâm vào vai diễn cái cây, không quan tâm đến các khác.

Đợi đến lúc quay xong, trời đã tối.

Buổi tối không có lịch quay, Ân Nam trao đổi với Tề Thanh và trợ lý sản xuất xong chuẩn bị dẫn Kiều Ký rời khỏi.

Hai người đến bãi đậu xe, Kiều Ký mới đột nhiên dừng lại: “Tôi quên áo khoác.”

Ân Nam nhìn hắn.

“Tôi vào lấy.” Kiều Ký không cho anh cơ hội phàn nàn, liền xoay người chạy vào trong.

Phim trường chỉ còn lại vài người ở lại dọn dẹp, Kiều Ký chào hỏi rồi cầm áo khoác định đi ra ngoài thì nhìn thấy Lâm Quyến và Tề Thanh đi ra khỏi phòng chờ.

Tuy không vui, nhưng chỉ có một con đường, Kiều Ký chỉ có thể theo sau hai bọn họ. Vì không muốn chào hỏi, hắn cố tình đi chậm lại.

Tuy nhiên, càng đi thì hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Hắn chậm, Lâm Quyến càng chậm hơn.

Chưa đi được mấy bước, Lâm Quyến đã tụt lại phía sau Tề Thanh một đoạn, Tề Thanh đang nghe điện thoại nên không phát hiện ra.

Kiều Ký nhìn chằm chằm Lâm Quyến, rất nhanh thấy cậu dừng lại. Đang lúc hắn nghi hoặc, Lâm Quyến liền đi vào một con hẻm bên cạnh.

Lúc này trời đã tối, phim trường đều là cảnh trấn nhỏ dân quốc, nhưng con hẻm nhỏ hẹp, giao nhau như khu rừng. Hành động này của Lâm Quyến thật khó hiểu.

Lòng hiếu kỳ của Kiều Ký bị khơi dậy, hắn liếc nhìn Tề Thanh vẫn đang nghe điện thoại rồi đi theo Lâm Quyến.

Lâm Quyến cũng không đi xa.

Con hẻm này không dài, đi vài bước là đến ngã ba, nếu tiếp tục đi về phía trước hoặc rẽ thì đều là ngõ cụt. Lâm Quyến ngồi xổm ở cuối con hẻm, cơ thể lắc lơ không biết đang làm gì.

Kiều Ký thận trọng đến gần, ló đầu mới phát hiện cậu đang cầm điện thoại chụp ảnh con mèo con đang run rẩy co ro trong góc.

Hành vi của đạo diễn lớn quả nhiên người thường không thể lý giải được.

Vẻ mặt Kiều Ký vặn vẹo, hắn cảm thấy mình nên xoay người rời đi ngay lập tức.

Tuy nhiên, ngay lúc hắn định xoay người, điện thoại trên tay Lâm Quyến đột nhiên đổ chuông.

Hai người cùng một mèo trong hẻm đều giật mình, nhưng Lâm Quyến chỉ cúi đầu nhìn điện thoại, một lúc sau mới cúp máy, sau đó lại tiếp tục bật camera lên.

Mèo con tức giận kêu meo meo với Lâm Quyến, nhưng cậu vẫn thờ ơ. Kiều Ký thấy vậy liền nghĩ hắn có thể thấu hiểu sâu sắc tâm trạng của mèo con.

Điện thoại lại lần nữa vang lên, không hề bất ngờ lại bị Lâm Quyến tắt đi.

Kiều Ký cứ đứng phía sau nhìn Lâm Quyến dùng động tác tương tự tắt máy, quay mèo, rồi lại tắt máy, quay mèo, tắt máy.... Hắn cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Cuối cùng hắn không nhịn được lên tiếng: “Này...”

“A...”

Không hề báo trước, Lâm Quyến bất ngờ hét lên, ném chiếc điện thoại đi.

Kiều Ký ngạc nhiên, khi hắn chưa kịp phản ứng, mèo con co ro lúc nãy đã lao về phía Lâm Quyến.

“Cẩn thận!” Kiều Ký lập tức lao đến, mạnh mẽ kéo lấy Lâm Quyến.

Mèo con nhanh chóng chạy khỏi con hẻm, bỏ lại hai người ở đó, Kiều Ký vẫn nắm tay Lâm Quyến, còn Lâm Quyến vẫn đang la hét.

“Cậu, cậu có sao không?” Kiều Ký cũng bị dọa, cúi đầu nhìn xuống thì thấy tay Lâm Quyến có một vết cào, trong lòng hắn càng thêm căng thẳng.

Lâm Quyến giống như không hề nghe tiếng hắn, vẫn tiếp tục hét, cơ thể run rẩy như chú mèo con vừa rồi.

“Này, rốt cuộc cậu sao vậy?” Kiều Ký không dám động đậy, chỉ cẩn thận chọc chọc vào Lâm Quyến.

Lâm Quyến không trả lời, chỉ cúi đầu bắt đầu tìm kiếm trên mặt đất.

“Đạo diễn Lâm... này, Lâm... Quyến?” Kiều Ký thả lỏng tay, đi sang một bên.

Lâm Quyến không trả lời.

Kiều Ký lùi lại hai bước, Lâm Quyến vẫn không đáp lại.

Kiều Ký lùi tiếp hai bước, mới từ từ thở ra.

Sau đó hắn nghe thấy Lâm Quyến nhẹ nhàng gọi: “Meo?”

Cảnh tượng này vào ban đêm hết sức kỳ quái, nhưng Kiều Ký không hiểu sao lại thấy tiếng gọi đó có chút... đáng yêu?

Hắn bị chính suy nghĩ của mình làm rùng mình, sau đó hắn nghe thấy một tiếng động lớn.

Hình như có người đang gọi Lâm Quyến, Kiều Ký nhận ra là giọng của Tề Thanh.

Kiều Ký quay lại nhìn Lâm Quyến một cái lại thấy cậu vẫn chăm chú gọi meo meo ở cuối con hẻm, có vẻ đang tìm chú mèo vừa chạy đó.

Điện thoại trên mặt đất lại vang lên, Kiều Ký cuối cùng cũng lùi về chỗ ngã ba, rẽ sang con ngõ cụt kia.

Hắn nghĩ, Tề Thanh chắc có thể tìm được chỗ này.

Quả nhiên không lâu sau, hắn nghe thấy tiếng bước chạy từ xa lại gần, sau đó nghe thấy Tề Thanh thở hổn hển lao vào con hẻm, túm lấy Lâm Quyến, nhìn người cậu từ đầu đến chân, sau khi phát hiện bị thương liền hoảng sợ, trực tiếp kéo cậu vào lòng an ủi.

Kiều Ký cũng không biết tại sao mình phải trốn ở đây nhìn trộm, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm Tề Thanh cẩn thận giúp Lâm Quyến xử lý vết thương, nhìn anh gọi hai cuộc điện thoại, cuối cùng thấy Tề Thanh kéo Lâm Quyến ra khỏi con hẻm. Lúc này hắn mới thu lại ánh nhìn, lùi vào bóng tối.

Trong lòng hắn có chút hoảng loạn.

Đến độ không phát hiện, lúc Lâm Quyến rời khỏi con hẻm có quay đầu lại nhìn hắn một cái.

***

Lúc quay lại xe, Kiều Ký mới phát hiện mình đã rất mệt.

Ân Nam từ kính chiếu hậu liếc hắn một cái, cuối cùng cũng không hỏi hắn tại sao lại lấy áo lâu như vậy.

Kiều Ký ngồi thụp xuống ghế sau, lơ đãng nghịch điện thoại, mở trang web một cách vô thức.

Một trong hai cuộc điện thoại của Tề Thanh gọi trong con hẻm khiến hắn quan tâm.

Bác sĩ Từ, tôi là Tề Thanh... À, hôm nay Tiểu Quyến không khoẻ lắm... Thứ hai có được không... Ok, tôi sẽ đưa cậu ấy đến đúng giờ...

Điều này có nghĩa là, Lâm Quyến thật sự bị bệnh?

Hắn tìm kiếm ba từ “Bác sĩ Từ” và nhận được hàng nghìn kết quả khác nhau.

Kiều Ký im lặng tắt trang web.