Chương 3

Sau sự việc đó, Chu Uyển đi làm với tâm trạng không mấy vui vẻ, cô cũng không muốn giao tiếp nhiều với đồng nghiệp vì sợ sẽ bị nhắc nhở trong công việc một lần nữa.

Thời gian xuất phát là lúc 9 giờ, đợi thêm mấy phút nữa sẽ bắt đầu hành trình đi đến nông trang.

Khi một chiếc xe bồn đến đổ nhiên liệu, tài xế bụng phệ đứng ở lối đi nhỏ, ông ta nhìn ra ngoài quan sát xung quanh.

Cùng lúc đó, có chàng trai kì lạ bất ngờ nhảy lên xe. Chu Uyển vô thức nhìn lên, trùng hợp là Tạ Hành - tổng giám đốc trong công ty của cô.

Mọi người đồn đại với nhau rằng Tạ Hành có đôi mắt to màu đen huyền bí, ánh mắt của hắn có thể khiến người ta cảm thấy rét buốt. Nhưng đó chỉ là những lời đồn thổi vô căn cứ.

Tạ Hành mặc một bộ trang phục màu đen, có sọc trắng ở tay áo làm điểm nhấn, tạo nên vẻ ngoài đầy sức sống với phần vai rộng và cơ thể cân đối.

Hắn để mái tóc rũ xuống trán một cách tự nhiên, ánh nắng mặt trời chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, tạo nên nét đẹp trẻ trung khó tả.

Chu Uyển chỉ cần nhìn hắn một giây là đã đủ ghi nhớ được hết ngoại hình của Tạ Hành.

Khi xe bắt đầu khởi hành, bên cạnh Tạ Hành không có người ngồi, đồng thời mọi người đều im lặng, không dám nói chuyện.

Mùa xuân đang tràn ngập khắp nơi với những bông hoa trắng đua nhau nở rộ, tạo ra một cảnh tượng tuyệt đẹp.

Sau hơn hai giờ lái xe trên cao tốc, họ đã đến địa điểm của chuyến thăm quan.

Dọc đường đi, Chu Uyển đã nghe thấy rất nhiều đồng nghiệp than phiền về việc công ty đã chiếm hết cuối tuần của bọn họ để đón khách, không có lấy một sự đồng cảm hay thương xót nào với nhân viên.

Không phải ai cũng thích sự ồn ào và không phải ai cũng dễ dàng có một ngày nghỉ.

Tuy nhiên, nếu không tham gia đoàn du lịch, e rằng sẽ bị đồng nghiệp nói những điều không tốt, thậm chí là bị cấp trên gây áp lực mỗi khi tham gia cuộc họp.

Trên thực tế, Aries không phải là một công ty nhân đạo đối với nhân viên. Tuy nhiên, giám đốc vẫn khuyên nhủ nhân viên không nên làm việc quá sức và phải dành thời gian nghỉ ngơi.

Giống như hầu hết các công ty khác, Aries cũng áp dụng chế độ làm việc 996, thậm chí có phần khắt khe hơn.

(*Chế độ làm việc 996, nghĩa là làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, sáu ngày trong tuần)

Tuy nhiên, Aries có một điểm tốt chính là chế độ phúc lợi và đãi ngộ đối với nhân viên khá tốt, đặc biệt là vấn đề ăn uống.

Các nhân viên cũng có thể tiết kiệm được một khoản tiền kha khá từ việc này.

Một đồng nghiệp tên Lý Nguyệt Minh lên tiếng: “Chị nghe nói tháng sau công ty sẽ yêu cầu mọi người mặc quần áo lao động và đồng phục trong suốt những ngày làm việc.”

Lý Nguyệt Minh tiếp tục nói: “Đi học phải mặc đồng phục, bây giờ đi làm rồi mà vẫn phải mặc đồng phục.”

Chu Uyển cũng đã nghe tin này, nhưng cô căn bản không quan tâm quá nhiều.

Sau đó, Lý Nguyệt Minh tiếp tục nói: “Tháng sau cả văn phòng sẽ phải tăng ca và một số nhân viên sẽ bị sa thải đấy!”

Nghe vậy, Chu Uyển không thể nhịn được, hỏi: “Chẳng lẽ Aries muốn đóng cửa à?”

Lý Nguyệt Minh nhắc nhở Chu Uyển: “Tổng giám đốc đang ngồi ở phía trước, em nói nhỏ thôi!”

Chu Uyển tỏ thái độ không sao cả: “Xem ra em nên tìm công ty khác thôi, như thế này thì sao mà chịu đựng nổi!”

Lý Nguyệt Minh thở dài: “Chuyện đó không dễ dàng chút nào cả, huống chi sau khi rời khỏi Aries, em có chắc chắn sẽ tìm được nơi khác tốt hơn không?”

Lý Nguyệt Minh sinh năm 1990, cô ấy đã kết hôn và có con nên cô ấy chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, ổn định lâu dài.

Tuy nhiên, Chu Uyển không sợ mấy cái quy tắc tại văn phòng, chỉ cần đúng giờ cô sẽ tan làm. Nếu gặp bất công, cô sẽ trực tiếp thương lượng với cấp trên của mình.

Mặc dù nhiều đồng nghiệp không quen với cách hành xử của Chu Uyển, nhưng Lý Nguyệt Minh lại rất thích tính cách của cô.

Đường lên đồi núi quanh co, vô tình làm Chu Uyển bị chóng mặt.

Dù đã trưởng thành, nhưng khi đi đường đèo như thế này, Chu Uyển khó tránh khỏi cảm giác khó chịu và buồn nôn.

Có thể do buổi sáng Chu Uyển không ăn cơm, nên bây giờ trong bụng cô như đang cuộn trào giữa sóng ngầm, đôi lúc tưởng chừng như không kìm chế được mà nôn hết ra ngoài.