Chương 12

[ Sao cơ ? Cậu nói Phong Hạo bị tình nghi là hung thủ gϊếŧ người ? Sao có thể ? ] Mộc Diễm Tinh ở đầu dây không nén được sự bất ngờ, giọng nói đâm thẳng màng nhĩ.

Đỗ Trình Tranh trầm mặc lái xe, cô đánh tay lái rất nhanh " Vì thế mới nhờ cậu có quen biết luật sư nào không ? "

Mộc Diễm Tinh là luật sư về hôn nhân gia đình nên trong phạm vi hình sự không thuộc công việc của cô ấy.

[ Có thì có đấy nhưng cậu nghĩ xem, thân là tổng tài của Phong thị thì chắc chắn là có luật sư riêng rồi, không chừng là rất lợi hại. ]

Đỗ Trình Tranh lãnh đạm " Ừm " một tiếng, cô tập trung lái xe đến đồn cảnh sát. Mộc Diễm Tinh nghe tiếng động cơ xe [ Cậu đừng quá sốt ruột, cảnh sát sẽ không thể làm gì được nếu chỉ nghi ngờ Phong Hạo, vẫn còn thời gian tìm bằng chứng mà. ]

" Tớ biết rồi "

***

Đỗ Trình Tranh đến đồn cảnh sát, Ôn Di đã đứng sẵn đợi cô, vừa thấy cô anh ta mỉm cười khách sáo " Để tôi dẫn cô vào gặp anh ta ".

Cô gật đầu, hít thở thật sâu rồi đi theo sau Ôn Di.

Phong Hạo được một cảnh sát dẫn vào phòng thăm, ở đây anh nhìn thấy Đỗ Trình Tranh qua lớp cửa kính thủy tinh. Đỗ Trình Tranh cũng nhìn thấy anh đi vào, anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi và quần tây hôm lễ cưới của Lục Thiên Đình và Tô Mạn Hân, chứng tỏ lần anh đột ngột về nước là vì chuyện này. Vẻ mặt anh không chút tiều tụy nào, sạch sẽ phong trần.

" Phong Hạo " Đỗ Trình Tranh kích động trong lòng, khẽ gọi anh.

Phong Hạo nhíu hai hàng lông mày, bất mãn tại sao cô lại đến đây " Em về đi. " Đổi lại sự lo lắng của cô là câu nói phũ phàng của anh.

Đỗ Trình Tranh sao có thể rời đi được " Phong Hạo nói cho tôi biết, chuyện này là sao ? " cô bỏ qua vẻ bất mãn của anh.

Phong Hạo hít một ngụm khí lạnh, khàn giọng nói " Không liên quan đến em, đừng bận tâm "

Đỗ Trình Tranh càng thêm tức giận, tay nắm chặt lại " Anh không nói với ai, im lặng tự mình giải quyết sao ? Anh bây giờ giờ đang bị tình nghi đó ".

Phong Hạo hờ hững nói " Thì sao ? Tình nghi thì cứ nghi đi "

Đỗ Trình Tranh tròn mắt nhìn anh, cứng họng một lúc " Anh có quen cô gái đó không ? " cô liếʍ đôi môi đã khô khốc, chợt nghe thấy được giọng mình đang run.

" Tôi nói rồi, em không cần quan tâm, tôi có thể tự giải quyết được. Lão tam của bang Noir mà lại không thể xử lý chuyện nhỏ này sao ? " anh cười tự giễu.

Đỗ Trình Tranh nhìn anh chằm chằm, hai tay đan chặt vào nhau. Cô có cảm giác anh có điều gì đó đang che giấu nhưng không thể đoán được. Nhưng cô tin rằng anh không thể là hung thủ được.



Phong Hạo không trả lời thẳng câu hỏi của mà chỉ cố gắng tránh trả lời.

" Tôi đến chỉ muốn biết tình hình của anh. Nếu đã không sao thì tôi về " Đỗ Trình Tranh đứng dậy, cơ hàm ở mặt căng chặt.

Phong Hạo lẳng lặng nhìn cô chuẩn bị rời đi.

" Tranh Tranh "

Một tiếng " Tranh Tranh " như đánh thẳng vào l*иg ngực của cô, đây là lần đầu tiên anh bật thốt lên cái tên một cách thân mật này. Cô ngoảnh đầu nhìn anh. Phong Hạo nhìn cô đầy thâm tình, giọng nói trầm ấm " Cảm ơn em. Tôi sẽ không sao đâu, đừng lo ".

***

Đỗ Trình Tranh vừa ra khỏi cửa, thấy Ôn Di đang nói chuyện với một người đàn ông, dáng vẻ thư sinh lịch lãm, mặc âu phục rất ra dáng văn phòng. Hai người họ đang thảo luận về việc gid đó nên nét mặt khá căng thẳng. Ôn Di vừa trông thấy cô, lên tiếng nói " Cô Đỗ, đây là luật sư riêng của Phong Hạo ".

Đỗ Trình Tranh nghe thế bèn nhìn người này một lần nữa, người đàn ông mỉm cười lịch sự chào hỏi " Xin chào, lần đầu gặp cô Đỗ tiểu thư. Tôi là luật sư riêng của Phong tổng, Thừa Lâm. "

Đỗ Trình Tranh mỉm cười chào " Chào anh, tôi tên Đỗ Trình Tranh ".

Ôn Di nói " Hai người bàn chuyện với nhau đi, tôi còn có việc, xin đi trước ".

Sau khi Ôn Di rời đi, Thừa Lâm nhìn cô cười " Cô là bạn gái của Phong tổng phải không ? "

Đỗ Trình Tranh hơi bất ngờ, không ngờ anh ta biết mối quan hệ của cô và Phong Hạo, mỉm cười gật đầu.

" Phong tổng có một người bạn gái như cô, quả thật rất có phước " Thừa Lâm nhìn cô, quan sát cô gái này, một cô gái lai Tây rất xinh đẹp nhẹ nhàng kiều diễm nhưng lại rất kiên cường, một vẻ đẹp Á Âu hoàn hảo.

" Anh và cảnh sát Ôn vừa nói chuyện về vụ án ? " Đỗ Trình Tranh vẻ mặt căng thẳng nói.

Thừa Lâm gật đầu, nghiêm túc đúng chuẩn của một luật sư " Phải. Tạm thời Phong tổng tạm giam ít nhất một tuần, nếu có thể tìm được chứng cứ chứng minh vụ án không liên quan đến Phong tổng thì có thể không có vấn đề. Cảnh sát hiện sẽ không làm khó ngài ấy được đâu, cô yên tâm ".

Đỗ Trình Tranh nhíu mày, nghiền ngẫm suy nghĩ " Nhưng tôi có cảm giác anh ấy đang giấu chuyện gì đó, mặc dù tôi chắc chắn anh ấy không thể là hung thủ. Nếu anh có biết được chuyện gì, có thể nói với tôi không ? "

Thừa Lâm khẽ cười, đúng đắn nói " Đỗ tiểu thư quá nhạy cảm rồi, tôi sẽ làm hết sức "

Đỗ Trình Tranh nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Thừa Lâm, giống như nét mặt của Phong Hạo lúc nãy, hai người này đang cố gắng che giấu chuyện gì ? Cô bây giờ không thể kết luận vội được, gật đầu cười " Cảm ơn anh, tôi cũng sẽ cố gắng giúp anh ấy ".



***

Hai ngày trôi qua, Đỗ Trình Tranh vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào từ Thừa Lâm, cô vẫn không thể thể tìm được manh mối nào. Cô cũng chưa thăm anh lần nữa, chủ yếu vì anh không muốn cô can thiệp vào chuyện này. Sự việc của Phong Hạo đã đến tai Lục Thiên Đình, Hoắc Đông Thần và Ellis Tống Khải, ba người đã hẹn Đỗ Trình Tranh.

" Chuyện quái quỷ này là sao ? Phong Hạo gϊếŧ người mà lại để cảnh sát bắt được. Thật vô lý " Ellis Tống Khải chửi thầm trong lòng.

Hoắc Đông Thần căng chặt quai hàm lặng lẽ chịu đựng sự bức bối " Cậu ta không bao giờ bất cẩn như thế, trừ khi có người cố ý hãm hại "

Đỗ Trình Tranh cắn môi trầm mặc suy nghĩ.

Lục Thiên Đình yên tĩnh nghe đầu đuôi sự việc, nét mặt không để lộ cảm xúc nào, vô cùng bình tĩnh như thể mọi việc trong tầm kiểm soát. Anh nhìn người đàn ông đang đứng sau lưng, người đàn ông thân hình vạm vỡ rám nắng, tóc để đầu đinh, cánh tay có xăm hình, hắn là trợ thủ đắc lực của Phong Hạo đã đi theo anh 6 năm, mối quan hệ tương đối tốt, hắn thấy ông chủ của mình đang trong tình trạng tồi tệ nên rất lo lắng.

" Dật, cậu thấy như thế nào ? " Lục Thiên Đình nhàn nhạt hỏi hắn.

Dật hơi giật mình nhìn Lục Thiên Đình " Tôi cũng cảm thấy có người muốn hãm hại lão tam "

Lục Thiên Đình thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt " Ừm ".

Ellis Tống Khải chau mày nhìn Dật, rời tầm mắt nhìn Lục Thiên Đình, nét mặt có chút thay đổi " Lục Thiên Đình … cậu chẳng lẽ ? "

Hoắc Đông Thần cũng để ý thấy nét mặt của Lục Thiên Đình, trầm ngâm suy nghĩ.

Lục Thiên Đình cười khẩy " Đừng nghĩ nhiều, rồi sẽ rõ thôi ".

Đỗ Trình Tranh nghe họ nói chuyện mà khó hiểu " Các anh nói vậy là sao ? "

Lục Thiên Đình nhìn cô, trầm giọng nói " Không có gì đâu. Cô cũng đừng quá bận tâm, cậu ta là Phong Hạo đấy, tên nhóc đó thì có thể bị gì chứ ? "

Hoắc Đông Thần cười gật đầu " Đúng đó, nó rất cứng đầu. "

Đỗ Trình Tranh khẽ " Ừm "

Lục Thiên Đình khẽ cụp mắt " Chúng tôi đi trước "

Đỗ Trình Tranh mỉm cười tiễn khách " Đi đường cẩn thận "

Ba người chào tạm biệt rời đi, sau cùng là người đàn ông tên Dật kia, cô có cảm giác lạ với người này, trong suốt cuộc trò chuyện hắn không hề dám hó hé một lời nào, chỉ khi Lục Thiên Đình hỏi thì hắn mới lên tiếng, mà ánh mắt của hắn khi nhìn cô có chút gì đó rất lạ lẫm.