Khốc Nam Đừng Cắn Loạn

5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chung Dịch Luân là ma cà rồng rất quái gở, không giống với những đồng tộc khác, hắn chỉ chọn mỹ nhân nhấm nháp thưởng thức. Hắn đối với “Đồ ăn” soi mói đến trình độ cực độ quy mao. Bất quá, lần đầu ti …
Xem Thêm

Nàng bừng tỉnh, cảm giác như có chổ nào không đúng, tựa hồ muốn nghĩ tới, nhưng ngay sau đó lại bị cuộn sóng khác bao phủ, nàng cảm thấy toàn thân sôi trào, có một cổ lực lượng phản phất muốn đi ra, làm cho nàng cự tuyệt không được.

Thân thể của nàng bị đại chưởng thăm dò, cũng trở nên khó chịu, giống như là vừa trong mộng tỉnh lại, nhưng cảm giác lại chân thật như vậy, mà lời lẽ gây xích mích của hắn, đoạt lấy hô hấp của nàng, mộng kia ngày càng chân thật, chân thật đến mức nàng có thể cảm nhận được, bờ môi của hắn có bao nhiêu mềm mại cùng gợi cảm.

Thần trí mê màng, dần dần khôi phục, nguyên bản mơ mơ màng màng cũng trở nên thanh minh.

Cả người nàng cứng đờ, bởi vì cảm giác là thật, nàng đã hoàn toàn thanh tỉnh, hơn nữa còn phát hiện, Chung Dịch Luân đang đè trên người nàng.

“A!” Nàng hét lên chói tai, bởi vì đây không phải là mộng, hắn hắn hắn! Thật sự vuốt ve nàng. Chung Dịch Luân có kinh nghiệm lúc trước, sớm đã chuẩn bị tâm lý, dễ dàng tiếp được bàn tay nàng.

“Tỉnh?”

Hắn là ma cà rồng, có tốc độ nhanh nhẹn, một tay bắt lấy tay nàng, cánh tay kia vẫn như cũ ôm lấy thắt lưng nàng, không muốn buông ra.

“Ngươi đánh lén ta!”

Nàng tức giận đến đỏ mặt tía tai, không rõ chính mình vì sao lại để cho hắn hôn, mà nàng cư nhiên không hiểu được.

“Bình tĩnh một chút.”

“Ngươi là tên sói hút máu, xem ra ta không đánh ngươi thành trư huyết cao mới là lạ!” Chung Dịch Luân thực hiểu được, khi nàng là ma cà rồng, tiểu nữ nhân đáng yêu nàng không muốn xa rời hắn, khi hồi phục lại bình thường, cá tình liền thay đổi, hắn không chút hoang mang, đối với nàng đang hổn hển không chút phật lòng, chậm rãi nói cho nàng.

“Trên thực tế, cũng không phải ta chiếm tiện nghi của ngươi.”

Nàng thở phì phì nói: Chẳng lẽ là ta chính mình đến tìm ngươi, lại ở trong lòng người, tự động hôn a!”

Hắn trả lời đương nhiên: “Đúng vậy.”

“Thật buồn cười! Ngươi nghĩ rằng là ta tin tưởng ngươi sao!”

“Ngươi không tin?”

“Đương nhiên, thiên tài mới tin! Mau thả ta ra!”

Tuy rằng nàng biến thành ma cà rồng, nhưng nàng vẫn là không tin chính mình có thể thay đổi như vậy, da dặt dày đi quấn quýt lấy hắn.

Thực đáng giận, lực lượng hắn thật mạnh, nàng tránh như thế nào cũng tránh không ram hơn nữa, hơn nữa ….. Nha, nàng có thể cảm giác được, vật cứng ở hai chân, không chút nào che dấu nam nhân này đối với nàng.

Chung Dịch Luân đáy mắt hiện lên tia xấu xa cười. “Không bằng chúng ta đánh cuộc, nếu ta có thể chứng minh, là chính ngươi đến hôn ta, ngươi sẽ phải làm bạn gái ta.”

Nàng xấu hổ cự tuyệt. “Ta không cần!”

Hắn nhíu mày. “Không cần, như vậy ngươi thừa nhận là ngươi phi lễ với ta trước, theo ta giải thích.”

“Không có như vậy a! Rõ ràng là ngươi chiếm tiện nghi của ta, cư nhiên lại nói thành ta?!”

“Một khi đã như vậy, vì sao không dám đánh cá? Nếu không phải là chột dạ.”

Nàng lại càng không phục, nhất thời bị khơi dậy ý chí chiến đấu, cũng không tin hắn có thể lấy ra cái gì để chứng minh, bởi vậy lập tức thay đổi chủ y đồng ý. “Hảo, cá thì cá, nếu ngươi chứng minh không được, thì tính làm sao?”

“Tùy ngươi muốn sao cũng được.”

Uống – khẩu khí thật lớn, nếu hắn dám cá như vậy, nếu nàng là không cá, chẳng phải là bị hắn xem thường sao?

Hắn mới buông lỏng tay, Giang Mật Nhã liền vội vàng rời khỏi hắn, kéo lại xiêm y của mình, thầm mắng chính mình thực không không chịu thua kém. Nàng không nể mặt, che lấp ý loạn trong lòng, chất vấn hắn: “Thế nào, ngươi nói ngươi có thể chứng minh? Mau chứng minh cho ta xem a?”

Chung Dịch Luân không chút hoang mang, đến sau giá sách lấy ra một bình huyết khác, bình huyết này, cũng là trân quý của hắn.

Vừa thấy hắn lấy bình huyết ra, nàng ninh khởi mày. “Đừng lãng phí thời gian, mau chứng minh a, ngươi không phải là cố ý kéo dài thời gian chứ?”

“Đừng nóng vội, ta đang chứng minh cho ngươi xem.” Hắn mở bình ra, ngã rót cho chính mình một ly, sau đó liền uống vào một ngụm.

Nhìn hắn uống huyết, làm cho nàng không khỏi thầm rủa.

“Uy, ngươi không phải là muốn chứng minh sao? Như thế nào chính mình lại uống huyết?”

Đáng giận, hại nàng lại đói bụng.

Hắn mỉm cười, thưởng thức huyết, cử chỉ tao nhã, giống như đang thưởng thức rượu bình thường, trước khi uống, còn lay động thân chén, làm cho hương vị tràn ngập trong không khí.

Đáng chết….. Bụng của nàng lại kêu đói. Ngô, thơm quá. Hương vị kia bay tới, mê hoặc thần trí của nàng, nhất thời hoa mắt, nàng nhìn thấy trên bạc môi kia có một chút sắc đỏ đầy mê hoặc.

Nha….. Từng giọt máu chảy xuống. Nàng hận không thể đem liếʍ điệu chất lỏng đỏ bừng trên miệng hắn, ngăn ngàn không cần lãng phí, mà nàng, cũng làm như vậy.

Nếu liếʍ trên cánh môi hắn, cũng thuận tiện nếm thử mùi vị lưu lại trên miệng hắn, nàng nhất định nghe thấy hương vị mê người đó.

Mùi vị chân thật như vậy, gắn bó lưu hương, làm nàng cả người không thể không yêu thích, cả người đều như bay bổng.

“Ngươi đang làm cái gì?”

Cơ hồ lời nói như gần ở bên tai, làm nàng có chút giật mình, trong thần trí mê ly, nàng nhìn thấy hé ra gương mặt gần trong ngang tấc, mỉm cười nhìn nàng.

Nàng từ trong sương mù tỉnh lại, người cũng ngây dại.

Thân thể cùa nàng, đang ngồi ở trên chân của Chung Dịch Luân, mà hai tay đang vỗ về khuôn mặt của hắn, tư thế hết sức ái muội. Toàn thân nàng cứng đờ, cả người kinh ngạc thật lâu, một hồi lâu mới phun ra một câu: “Ta làm sao có thể ở trên người ngươi.”

“Chúng ta ở trên sô pha không rời khỏi vị trí, ngươi nói xem?”

“Sẽ không ….. Là ta…… Chính mình đi tới …..”

Hắn nhún nhún vai: “Đúng vậy.”

“Kia…. Ta sẽ không nên …… Cũng thân với ngươi?”

Hắn cười cười trả lời: “Ngươi nói xem.”

Ông trời! Cảnh này là thật hay mơ!

Nàng hét lên một tiếng, mặt nàng toàn bộ đỏ bừng! Nàng luôn luôn thực bảo thủ, chưa từng nghĩ chính mình lại có thể ôm hắn.

Ý đồ muốn chạy của nàng, sớm đã bị hắn nhìn ra, hắn làm sao có thể buông tha cho nàng.

Song chưởng bên hông vừa thu lại, lại đem nàng kéo ngồi lên trên người mình, làm nàng mặt đỏ tai hồng. Chinh là ôm liền mặt đỏ như vậy, nàng giống như cô gái bảo thủ vậy, thật đúng là hiếm thấy, làm hắn càng ham muốn có được nàng.

“Ngươi thua.” Hắn trong giọng mang theo khát vọng, khóe môi mỉm cười, chứng tỏ hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy được.

Thua, thì phải làm bạn gái hắn, kết quà này làm nàng hai má nóng đỏ.

“Không nên như vậy nha.” Nàng ủy khuất, không rõ chính mình là xảy ra chuyện gì, vì sao kiềm lòng không đậu đi đánh cược với hắn.

“Ngươi nghĩ sao?”

“Ta …..”

Nàng thực sự không nghĩ chính mình lại thất bại, nhưng lời đã nói ra, không thể thu lại, nên làm cái gì bây giờ?

Thấy nàng do dự, hắn cố ý thở dài, biểu tình như đã đoán trước. “Sớm biết rằng ngươi sẽ như vậy mà.”

Nàng nghe xong không phục: “Ai nói, ta đương nhiên nói chuyện giữ lời, thua thì thua, làm bạn gái ngươi, thì làm thôi.”

Chung Dịch Luân vui sướиɠ ôm nàng, ý đồn muốn hôn, lại bị nàng lấy tay ngăn trở.

“Ai cho phép ngươi có thể hôn ta?”

Hắn sửng sốt, thừa dịp thời cơ, nàng từ trong lòng hắn trốn ra, sau đó cách ba bước khoảng cách, nghiêm chỉnh nói rõ với hắn.

“Thân là thân sĩ biết thưởng thức, là sẽ không miễn cưỡng thục nữ đúng hay không?”

Thấy hắn ninh khởi mày, nàng rất muốn cười, nhưng dùng sức nhịn xuống.

“Cho nên về sau khi ngươi muốn hôn ta, thì phải được sự đồng ý của ta, bằng không, ta liền chia tay với ngươi.”

“Làm sao có thể?”Thân với cái miệng còn phải được nàng đồng ý, nếu nàng vẫn không đồng ý, hắn không phải là không diễm xướng sao?

“Đúng là ta đáp ứng làm bạn gái ngươi, nhưng cũng không có nói kỳ hạn nha, nếu biểu hiện của ngươi không tốt, ta tùy thời có thể chia tay với ngươi, cũng không tính trái với ước định nha!”

Thêm Bình Luận