Khốc Nam Đừng Cắn Loạn

5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chung Dịch Luân là ma cà rồng rất quái gở, không giống với những đồng tộc khác, hắn chỉ chọn mỹ nhân nhấm nháp thưởng thức. Hắn đối với “Đồ ăn” soi mói đến trình độ cực độ quy mao. Bất quá, lần đầu ti …
Xem Thêm

Môi nóng rục, đi đến bên tai nàng: “Trừ bỏ ta, ai dám lấy ngươi, ta liến hút máu hắn.”

Giải trừ cấm kỵ, không hề rụt rè, đem chính mình vô tư hoàn toàn kính dâng cho hắn, là một quyết định không dễ dàng, đối với hắn mà nói có ý nghĩa sâu xa, đang cầm nàng, tựa như đang cầm một thứ trân quý hơn kim cương.

Tồn tại của nàng, làm cho đêm dài, cô tịch cùng vô chừng mực của hắn, đột nhiên như rót vào sinh mệnh mới.

Đem quần áo cuối cùng rút xuống, thân hình tiểu nữ nhân nhỏ nhắn ở trước mắt hắn, trong mắt nàng mang theo a lệ, nhìn thấy du͙© vọиɠ của nàng, nàng cũng có cùng khát vọng như hắn.

Đại chưởng của hắn, từ từ vuốt ve trên da thịt bóng loáng như tơ của nàng, từng tấc từng tấc vô ve, theo cổ thăm dò di xuống, đi đến bên hông mảnh khảng, theo đường cong yểu điệu đi đến mông, sau đó trải qua đùi.

Lòng của nàng khiêu thật nhanh, hô hấp theo đại chưởng hắn mà phập phòng, đại chưởng đi qua, đều là chổ nóng bỏng của nàng, làm cho nàng hàm răng khẽ cắn cánh môi, sợ không cẩn thận mà kêu lên. Như là hành hương bình thường, đại chưởng thám hiểm, cuối cùng đi vào bên trong đùi của nàng, dần dần hướng lên trên, ý đồ rõ ràng, làm nàng cả người xấu hổ không biết làm sao, nhịn không được lùi về sau.

Hắn mâu quang cũng thay đổi, mang theo một cổ khát vọng xâm lược, không tha cho nàng cơ hội trốn tránh, một đêm này, hắn sẽ hảo hảo dạy nàng, như thế nào làm một nữ nhân được nam nhân sủng ái.

Hai thân hình áp sát vào nhau, nàng như hòa tan ở dưới thân hắn, tâm không còn phòng bị đối với hắn, chủ động đó hắn.

Tối nay, là lần đầu tiên của nàng, nam nhân này, là người mà nàng yêu.

Một khác khi hắn chân chính tiến vào trong cơ thể nàng, là thống khổ, nhưng cũng là hạnh phúc.

Bị hắn sủng ái, nàng trở nên cáng thêm kiềm diễm tuyệt mỹ, làm hắn mê cả một đêm……….

Kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, nàng ghé vào bên người hắn thở hào hển, còn động lại dư vị mây mưa thất thường, quan hệ của hai người đã chặt chẽ không thể phân, giờ phút này chỉ là yên lặng hưởng thụ đêm đen thuộc vè bọn họ. Bình minh, chỉ còn một giờ nữa đã tới.

“Không nhìn thấy thái dương, sẽ rất thống khổ sao?” Nàng thanh âm mềm nhẹ, mang theo dày khàn khàn hỏi.

Đại chưởng nhẹ vỗ về lưng bóng loáng của nàng, tay kia vì nàng đem mấy sợi tóc hỗn độn ra sau tay, đối với nàng đột nhiên hỏi, đối với nàng không trả lời mà chỉ mỉm cười.

“Ngươi không được nghĩ đến nữa!”

Khuôn mặt của nàng, gối lên trên bộ ngực rắn chắc của hắn, một tay không muốn xa rời ngực hắn.

“Ta sẽ già sao?”

Nàng chính là một nữa ma cà rồng, cũng không có trải qua quá trình lột xác, cho nên vẫn là người bình thường, hô hấp bình thường, cũng ăn cơm uống nước bình thường, đại biểu nàng còn có thể trưởng thành.

“Hẳn là sẽ như vậy.”

Sẽ già đi, điều này chứng tỏ, sinh mệnh của nàng sẽ có ngày chấm dứt, đến lúc đó, hắn làm sao bây giờ? Nghĩ đên, tâm hắn lại đau.

“Ta nghĩ sẽ ở bên cạnh ngươi.” Nàng nâng mặt lên, thực sự nói với hắn.

Yêu một người, yêu càng sâu, càng hy vọng có thể vĩnh viễn ở cùng một chổ với người đó, nàng không thể tưởng tượng có một ngày sẽ rời xa hắn, nàng muốn vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.

Chung Dịch Luân vuốt ve mặt nàng, trong mắt lộ vẻ yêu thương, hắn hiểu được nàng đang suy nghĩ cái gì. “Đừng nóng vội, thời gian còn rất nhiều, ngươi mới hai mươi lăm tuổi, còn nhiều năm có thể tự hỏi.”

“Nếu ngươi yêu ta, chẳng lẽ không hy vọng ta chân chính trở thành ma cà rồng bất tử sao? Vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi sao?”

Hắn không hề do dự gật đầu. “Ta hy vọng.”

“Kia.”

“Nhưng ta cũng sợ hãi.”

Nàng nghi hoặc ngáy mắt mấy cái: “Sợ? Ngươi sợ cái gì?”

“Bật tử cũng không tốt đẹp như ngươi tưởng tượng, có đôi khi, nó thực là tàn khốc, càng làm cho người ta thống khổ hơn chết.”

“Ta không sợ.”

“Nhưng ta sợ, ta đã sống hơn ba trăm năm, so với ngươi càng hiểu biết được thống khổ đó, cho nên ta không thể không lo lắng cho ngươi. Mật Nhạ, ta không thể ích kỷ muốn ngươi lập tức trở thành ma cà rồng, dù sao ngươi còn trẻ, trong cuộc sống còn có rất nhiều việc ần ngươi trải qua, đây là quyền lợi của ngươi, ta không thể cướp đoạt đi quyền lợi này của ngươi.”

“Nhưng mà!”

“Hư……..” Ngón trỏ đặt trên môi nàng, cánh tay hữu lực đem nàng ôm vào trong ngực, tiếng nói khàn khàn đi vào bên tai nàng.

“Ta sẽ dẫn ngươi đi khắp thế giới, cho ngươi hiểu biết nhiều hơn về thế giới của chúng ta, bởi vì đây là lựa chọn của ngươi, ta không thể cướp đoạt, vài năm sau, nếu suy nghĩ của ngươi không thay đổi, ta sẽ đáp ứng ngươi, khi thời điểm đến, ta sẽ tự mịnh cho ngươi hoàn toàn thuộc về ta.”

Nàng không hề lên tiếng, mềm ami5 gật đầu, thật sâu rúc vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng thở dài. Có lẽ hắn nói đúng, sống qua ba trăm năm, trải qua tang thương không thuộc về mình, cho nên càng thêm tâm tư.

Hắn vì nàng suy nghĩ như thế, sao không làm cho nàng cảm dộng! Có lẽ hắn nói rạt đúng, nàng là nên nhìn xem, nhưng đồng thời, nàng cũng hiểu được lo lắng trong lòng Chung Dịch Luân, tuy rằng hắn chưa nói ra, nhưng nàng cảm giác được, hắn là sợ hãi, hắn sợ hãi quyết định sai lầm, sẽ liên lụy nàng, đến lúc đó hối hận không kịp.

Nàng loan môi mà cười, trong lòng âm thầm thề, nàng sẽ dùng thời gian để chứng minh, làm cho hắn hiểu được, nàng Giang Mật Nhã là nữ nhân có nghị lực rất mạnh, nếu đã quyết định muốn đi theo hắn, nàng nhất định sẽ không hối hận. Nàng sẽ chứng minh cho hắn xem. Nâng khuôn mặt nhỏ nhán lên, nhẹ nhàng hôn môi hắn, chân không cần thận, đã ở trên đùi hắn vô tình cọ sát.

Con ngươi đen dấy lên ngọn lửa, khàn khàn nói: “Ngươi là đang khıêυ khí©h ta sao?”

Nàng không nói, mím môi mà cười, mâu quang càng thêm quyến rũ, để lộ khêu gợi mê ly.

Hắn xoay người đem nàng đặt dưới thân, còn có thời gian, đủ đến hắn tái chiến hồi 2: hợp, hôn môi, bất đồng cho lần đầu tiên tiến hành theo chất lượng, dã tâm đòi lấy trở nên bừng bừng, du͙© vọиɠ nam tính dưới thân đã ở giữa hai chân nàng, vận sức chờ phát động, dẫn nàng tới khẽ cười ra tiếng.

Lúc này, chuông cửa đột nhiên dồn dập vang lên, làm cho Giang Mật Nhã sợ tới mức toàn thân cứng đờ, nàng cùng Chung Dịch Luân nhìn nhau.

Hai người suy nghĩ giống nhau – tại thời điểm này ai tới rung chuông.

Nàng vội vàng mặc quần áo vào, sau đó rời xuống giường, hướng phòng khách đi tới.

“Ai?” Nàng ở cạnh cửa hỏi

“Mật Nhã, là ta!” Từ bên ngoài truyền đến thanh âm khẩn trương của La Cầm.

Giang Mật Nhã kinh ngạc không thôi, vội vàng mở cửa ra, quả nhiên là La Cầm, hướng người tới là băng sơn mỹ nhân La Cầm, tính tình lãnh đạm, rất ít thấy nàng kích động như thế, phảng phất phát sinh chuyện đại sự.

“Phát sinh chuyện gì? Sắc mặt ngươi rất tái?” Lúc này Chung Dịch Luân cũng đã mặc xong quấn áo, từ trong phòng ngủ đi ra.” Làm sao vậy?”

La Cầm thần sắc hỗn loạn bối rối xin lỗi: “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý đến phiền nhiễu các người.

“Nói cái gì, chúng ta là bạn mà, mặc kệ có phát sinh chuyện gì? Ngươi đếu có tểh tới tìm ta” Mật Nhã đem hảo tỷ muội đến ngồi trên sô pha, Chung Dịch Luân đem một chén nước sôi đến cho nàng.

“Cám ơn.” La Cầm tiếp nhận cái chén, bởi vì tay đang run, thiếu chút nữa đánh rớt cái chén, vẫn là Mật Nhã đỡ lấy tay nàng.

Uống nước sôi, hơi hơi ấm áp, thân hình lạnh lẽo, La Cầm hơi hơi chút trấn định, ngẩn đầu nhìn Mật Nhã.

“Có chuyện này, ngươi nhất định phải tin ta, không được cho ta là điên!”

Giang Mật Nhã chậm rãi gật đầu: “Ngươi chậm rãi nói, ta nhật định tin. Đừng khẩn trương, mặc kệ là chuyện gì, ta nhất định tin ngươi”

“Thật không?”

“Đương nhiên là thật, chúng ta là tỷ muội nha, quen biết lâu như vậy, ta lừa gạt ngươi khi nào?”

La Cầm gật đầu, lời nói của Mật Nhã như là giúp nàng có thêm dũng khí, làm nàng sinh ra sức mạnh, hút sâu một hơi làm cho chính mình bảo trì bình tỉnh, nàng mới thanh trầm nói.

Thêm Bình Luận