Khốc Nam Đừng Cắn Loạn

5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chung Dịch Luân là ma cà rồng rất quái gở, không giống với những đồng tộc khác, hắn chỉ chọn mỹ nhân nhấm nháp thưởng thức. Hắn đối với “Đồ ăn” soi mói đến trình độ cực độ quy mao. Bất quá, lần đầu ti …
Xem Thêm

Sau khi vào phòng, La Cầm trong phòng khách quay đầu lại, đối với nàng lên tiếng kêu gọi.

“Ngươi đã trở về a.” La Cầm ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nhìn tiết mục trên TV, miệng thì thào. “Gia cụ cùng đồ dùng cao cấp như vậy…… Cũng khó trách, chuyện trong phòng có ma quái cũng hấp dần người, ai dám thuê ……”

“A? Ngươi nói cái gì?” Mật Nhã tò mò hỏi.

“Không có việc gì.”

Mật Nhã đem chìa khóa đặt trên ngăn tủ. Chủ cho thuê nhà cho nàng vài bộ chìa khóa, nàng đem một bộ đưa cho La Cầm, để bạn tốt tùy thời có thể đến tìm nàng, cũng dự phòng chính mình ngày nào đó quên mang theo chìa khóa, còn có thể đến tìm bạn tốt cầu cứu.

“Di? Ngươi mua đồ ăn?”

Mật Nhã phát hiện trên bàn ăn có một gói to, bên trong có thịt cá, các loại hải sản cùng rau dưa, nàng quay đầu lại, nghi hoặc nhìn La Cầm. La Cầm mặt không một chút thay đổi nói: “Đây chính là lễ chuyển nhà, chúc mừng ngươi chuyển nhà mới, ta nghĩ muốn đi, cảm thấy đồ ăn rất thực tế, ta lại muốn đến nhà ngươi ăn cơm, ta lại thực kiên ăn, cho nên liền mua tất cả, đỡ phải ủy khuất cho ta, ngươi tốt nhất nên nấu ngon một chút, nếu không!”

“Cám ơn!” Mật Nhã chạy tới ôm cổ La Cầm, không có trọng tâm, hai nữ nhân liền như vậy ngã trên sô pha, tâm Mật Nhã vô cùng cảm động, sợ nàng bởi vì tiết kiệm tiềm mà ủy khuất chính mình, chính là miệng không nói, lại dùng phương thức trực tiếp quan tâm đến nàng.

“Chỉ là mua đồ ăn mà thôi, ngươi liền kích động như vậy? Thật là quá mạnh liệt đi.” La Cầm ngoài miệng tuy rằng không thừa nhận, nhưng vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt khó được nhu hòa, một tay vỗ nhẹ trên người nàng chỉ cảm thấy phong tình vô phú vĩ hùng.

“La Cầm, là ngươi đối với ta tốt nhất, ta thích ngươi nhất, vì ngươi ta nguyện ý làm mọi chuyện.” Nàng tràn đầy nhiệt huyết cam đoan, La Cầm đôi mi thanh tú, không chút lo lắng trở về nhìn nàng!

“Cùng Chu Kiến Hoành chia tay.”

“Không cần.” Nàng không chút suy nghĩ cự tuyệt.

La Cầm nhìn xem đồng hồ. “Lời thề của ngươi chỉ duy trì được một giây.”

“Ai nha, hai chuyện không thể nhập lại làm một được, ta biết ngươi không thích Chu Kiến Hoành, như là!”

“Nam nhân này không đáng tin, hắn nhất định sẽ hủy ngươi.”

“Ách….. Ta đi vo gạo xào rau.” Nàng từ trên sô pha nhảy dựng lên, quyết định làm rùa rút đầu, né tránh ánh mắt sắc bén của La Cầm, đi vào phòng khách.

Lúc này ở ngoài ban công, một bóng đen xẹt qua, không một tiếng động hạ xuống, một đôi lam mâu xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, nhanh nhìn chằm chằm vào bóng dáng yểu điệu trong phòng khách.

La Cầm đứng trong phòng khách, lần đầu nhìn thấy Đông Phương nữ tử xinh đẹp này, làm ánh mát hắn sáng ngời.

Hắn đối với Giang Mật Nhã không có hứng thú, nhưng với với vị mỹ nhân tóc dài này thực cảm thấy hứng thú.

“Nữ nhân này lại làm đà điểu.” La Cầm thấm oán nói thầm.

Nàng hướng đến lười đi quản lí chuyện nhà người khác, duy chỉ có chuyện của bạn tốt Giang Mật Nhã là nàng không thể mặc kệ. Nàng không thích bạn trai đương nhiệm của Giang Mật Nhã, khi cần nàng, sẽ đến tìm nàng, mà khi Mật Nhã cần Chu Kiến Hoành, nam nhân này lại chạy trốn không thấy bóng dáng, ngay cả điện thoại cũng không quan tâm gọi điện một chút.

Mật Nhã rất si tình, nàng thà rằng làm người xấu đến phá hư tình cảm của bọn họ, cũng tuyệt không để nam nhân giẫm lên nhiệt tình của Mật Nhã.

Đột nhiên, nàng cảm thấy sau lưng truyền đến một trận cảm giác khác thường, xoay mạnh người. Trong nháy mắt, nàng cảm thấy sau lưng có người, nhưng vừa quay đầu lại, lại không có cái gì.

Nàng nghi hoặc nhìn chung quanh, cuối cùng nhìn về phái ban công, thế mới bừng tỉnh, nguyên lai là gió theo ban công thổi vào, nhưng là ….. Vừa rồi ban công cửa sổ không có đóng sao?

Nàng không chú ý tới, có cái nam nhân giống như thằng lằn dán trên trần nhà, khi nàng ngẩn đầu, bóng đen lại nhanh chóng hạ xuống, mà khi nàng trở lại, thân hình quỷ dị kia lại trốn đến phía sau ghế sô pha.

La Cầm tuy rằng không thấy có gì khác thường, nhưng vẫn cảm thấy là lạ. Từ khi thấy phù trên cửa, nàng liền đối với căn phòng này tồn tại một loại cảnh giác. Một cổ biến hóa kỳ lạ nói không nên lời, hiện tại nàng cảm thấy giống như có người ở bên tai nàng thổi khí.

Nàng hướng phòng bếp đi đến, không chú ý tới bóng đen quỷ dị phía sau, cũng lặng lẽ đi theo nàng.

“Mật Nhã, ngươi đã ở đây ba ngày, có cảm thấy có điểm gì lạ hay không?”

“A? Cái gì?” Mật Nhã mở nước rầm rầm, không nghe rõ câu hỏi của La Cầm, La Cầm đành phải đề cao âm lượng. “Ta là nói, ngươi đã ở nơi này ba ngày rồi, cảm giác như thế nào?”

“Tốt lắm a.”

“Buổi tối cũng ngủ non sao?”

“Đúng vậy, al2m sao vậy?”

“Ngươi không thấy phòng này là lạ sao?”

“Như thế nào?”

La Cầm nghĩ nghĩ, hồi đáp: “Nói như thế nào, chính là có đôi khi có cảm giác, sau lưng giống như có người đứng.”

Hắn tới gần nàng, nhẹ nhàng ngửi lấy hương vị của nàng.

“Nhưng mà khi quay đầu xem, lại không thấy người nào!”

Khi nàng quay đầu, bóng đen lại rất nhanh biến mất.

“Có đôi khi còn có thể cảm thấy một trận gió lạnh phất qua, cảm giác kia giống như có người nhẹ nhàng thổi qua mặt!”

Nàng đem mặt quay lại, bóng đen lại lặng yên xuất hiện phái sau nàng.

“Ai nha!” Mật Nhã đột nhiên kêu to, hại nàng hoảng sợ. “Là gì nha? Ngươi muốn hù chết người sao?”

Mật Nhã tắt vòi nước, xoay người, ngượng ngùng nói: “Ta …… Đã quên mua dao thái.”

La Cầm xem thường. “Ta còn tưởng là chuyện đại sự gì, quên đi, chúng ta ra ngoài ăn đi.”

“Không cần, ngươi chờ ta, ta đi siêu thị một phen mua dao thái đem về.” Nói xong nàng vội vã đi ngay, nhưng lại bị La Cầm lôi kéo cổ áo câu trở về.

“Không cần, chúng ta đi ăn miễn cần tiền.”

Mật Nhã xua tay cự tuyệt. “Không được, ta không thể lại lấy tiền của ngươi, ngươi đã cho ta mượn tiền, ta không thể luôn dựa vào ngươi.”

Mắt đẹp nhìn nàng. “Ta nói muốn mời khách sao?”

“A? Nhưng là ngươi vừa mới nói …..”

“Có một tên đang theo đuổi ta, nói muốn mời ta đi ăn cơm, bị ta cự tuyệt, hiện tại ta thay đổi chủ ý, quyết định ngoại lệ đáp ứng hắn.”

Cỡ này làm cho người ta cảm động nha! Nàng nháy mắt ánh mắt ngập nước, vẻ mặt do dự, rõ ràng muốn đi, lại do dự không tiền. “Nhưng là …….Như vậy có được không? Người ta mời ngươi nha, ta liền như vậy đi theo, hình như không tốt lắm!”

“Không đi cũng được.” La Cầm xoay người muốn đi, Mật Nhã vội vàng tiến lên phía trước ôm chặt nàng, chỉ kém không ôm đùi La Cầm cầu xin tha thứ.

“Ta đi, ta đi …..”

“Vậy ít nói nhảm đi.”

Mật Nhã vội vàng nắm lấy chìa khóa, chỉ sợ La Cầm lỗ mãng, nàng tắt đèn, khóa trái cửa, lại giống như kẹo cao su dán lấy nàng, tựa đầu vào trên vai nàng làm nũng.

“La Cầm, ngươi đối với ta tốt nhất, có người bạn tốt như ngươi chính là phúc đức ba đời ma ta tu luyện mới có, ta nên như thế nào báo đáp ngươi …..”

“Cùng hắn chia tay.”

Khuôn mặt tựa trên vai nàng phút chốc nâng lên, thu hồi tươi cười.

“Sĩ khả sát, bất khả nhục, ta không đi.” Nói xong rất cốt khí quay người trở về, thân thủ phía sau linh hoạt nắm lấy cổ áo của nàng. “Đi, liệt nữ trinh tiết.”

Đem nàng tiến vào thang máy.

“Nữ nhân cách vách kia, ta muốn.” Jayson đối với Chung Dịch Luân nói, Hắn đã phát hiện mỹ nhân hợp khẩu vị, hắn hưng trí cũng đến đây, tuy rằng hắn hiểu được Chung Dịch Luân đối với đối phương có phải là mỹ nữ hay không hắn không có hứng thú, nhưng hắn vẫn như trước báo cho Chung Dịch Luân một tiếng.

Chung Dịch Luân một đôi mắt lợi hại vọt tới.

“Ai?”

“Thỉnh thu hồi sát khí của ngươi, ta không phải nói đến Giang Mật Nhã, mà là vị mỹ nhân Đông Phương tóc dài kia.”

Con ngươi đen lợi hại hồi lục lãnh liễm. “Tùy ý ngươi, dù sao không cần chạm đến con mồi của ta là được.”

Thêm Bình Luận